Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1011
Chương: Ngũ Nữ Ngồi Chung
Thỏa hiệp.
Hay không muốn tôn nghiêm.
Cái lựa chọn này bày trước mặt Hứa Lịch Nghiêu và Hứa Lịch Thân, hai người hoàn toàn không có cân nhắc, khẳng định lựa chọn cái sau.
Đương nhiên.
Lớn nhất chủ yếu vẫn vì nhìn thấy hình dạng Hứa Lệ Hành, nếu như mình biểu hiện kiên cường, kết cục khẳng định giống như hắn.
Hai người ngoan ngoãn giao không gian giới chỉ ra.
Vân Phi Dương một phen kiểm kê, nhất thời sụp đổ, bỏi vì trong không gian giới chỉ bọn họ cộng lại mới có 5000 linh thạch.
Còn nghèo hơn dòng chính Diệp gia nữa!
Bất quá.
Đáng giá vui mừng là, trong giới chỉ Hứa Lịch Nghiêu có độc môn vũ kỹ của Hứa gia, Địa Thông Quyền.
Đối với linh thạch, Vân Phi Dương không có gì quá truy cầu, Địa giai vũ kỹ thì cần có nhất, dù sao, mình và bọn người La Mục có thể tu luyện.
Hứa Lịch Thân cũng không tệ.
Trong không gian giới chỉ để một bản vũ kỹ tên Độ Linh chỉ, phẩm giai cũng đạt tới Địa Giai.
Nói đến bi kịch.
Hứa Lịch Thân xem thường Vân Phi Dương, hai quyền bị đánh trọng thương ngã xuống đất, cũng không kịp thi triển Địa giai vũ kỹ mình đắm chìm mấy chục năm.
Vân Phi Dương thu nhập bí tịch, nói:
– Xem ở phân lượng hai kiện bí tịch và Địa giai chí bảo, ta tha cho các ngươi.
– Nhớ kỹ.” Lần sau đừng đến chọc lão tử.
Nói xong câu đó, Vân Phi Dương rời đi.
Xác định hắn rời đi.
Hứa Lịch Thân chịu đựng thương thế, cười lạnh nói:
– Vũ kỹ Hứa gia ta chỉ có huyết mạch Hứa gia mới có thể thi triển, nếu như hắn dám học, khẳng định sẽ bạo thể mà chết!
Siêu nhất lưu gia tộc truyền thừa rất lâu ở Tiểu Thần Giới, cao cấp vũ kỹ đều có hạn chế huyết mạch, ngoại nhân tu luyện nhẹ thì kinh mạch bị hao tổn, trọng thì bạo thể mà chết.
Nhưng.
Hứa Lịch Thân sẽ không nghĩ tới.
Loại vũ kỹ huyết mạch hạn chế này hoàn toàn không có gì độ khó đối với Liễu Nhu, , muốn phá giải cũng chỉ cần một tháng thời gian ngoài Tiểu Thần Giới hơn.
Sau khi Hứa Lịch Nghiêu ổn định thương thế, nắm quyền, phẫn nộ nói:
– Vân Phi Dương, chờ xem, Hứa gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hứa Lịch Thân cũng hiện ra hận ý.
Thân là dòng chính Siêu nhất lưu gia tộc lại bị một võ giả đến từ Phàm Giới vị diện cấp thấp cuồng loạn, bọn họ rất cao ngạo nên không nuốt được cục tức này.
– Tới đi, đều tới đi.
Vân Phi Dương đi trong cốc, thu hồi nguyên niệm đang dò xét trong sơn động, cười nói:
– Lão tử chờ Hứa gia các ngươi tìm ta báo thù!
Hắn không có trở về giết chết hai tên dòng chính Diệp gia bởi vì hắn cần hai người đưa cừu hận đến Diệp gia.
Dạng này sẽ phái võ giả càng mạnh đến tìm chính báo thù, tuy tạm thời đánh không lại, nhưng về sau có thực lực có thể không kiêng nể gì cướp bóc bọn họ!
Chờ mình gây dựng thế lực, càng không ngại mang theo đại quân giết tới Hứa gia và Diệp gia, đoạt hết cơ nghiệp bọn hắn cực khổ xây dựng!
Nguyên lai.
Đây mới là mục địch chân chính của Vân Phi Dương.
Đã không thể tránh né đắc tội Diệp gia, Hứa gia, như vậy, cũng chỉ có thể tại đắc tội trên đường, tiếp tục chạy như điên.
Nếu như bọn hắn không tới tìm mình báo thù cũng không quan trọng.
Chỉ cần mình không chết sẽ có ngày cường thế ấy, sau đó sẽ đoạt hết của bọn hắn mà không có cảm giác tội lỗi!
Lão tử cũng không tin.
Một Siêu nhất lưu gia tộc to như vậy sẽ không có bảo vật ngưu bức, không có võ đạo tư nguyên phong phú!
Nếu như võ giả Tiểu Thần Giới biết ý nghĩ Vân Phi Dương, khẳng định sẽ chỉ cho hắn hai chữ —— tìm chết!
Dù sao.
Bất kỳ một siêu nhất lưu gia tộc nào ở Tiểu Thần Giới đều có nội tình cường đại, muốn đoạt võ đạo tư nguyên của bọn họ, quả thực nói chuyện viển vông.
Có phải tưởng tượng hay không.
Vẫn phải nhìn Diệp gia và Hứa gia đắc tội Vân Phi Dương thế nào, vẫn phải nhìn hắn về sau hội sẽ triển đến thế lực mình đến mức nào.
Trời chiều, Vân Phi Dương mang theo Nạp Lan Mộc Tuyết ba người đi tới Lĩnh Nam Dược Cốc.
Tên này không chỉ thuận lợi tìm được hai gốc Thất Thải Ngọc Liên và một gốc Cửu Liên Thảo tại chỗ sâu, còn thu hoạch được ba quyển Địa giai vũ kỹ, một thanh Địa giai chí bảo.
Có thể nói thu hoạch tương đối khá.
Vân Phi Dương giao ba quyển Địa giai vũ kỹ Hứa gia cho Liễu Nhu phá giải, bắt đầu cưỡng ép phá giải Đại La Địa Tán.
Cường đại linh hồn thẩm thấu, rất mau nhanh đã phá nát ấn ký trong Đại La Địa Tán.
“Phốc!”
Hứa Lịch Nghiêu phun ra một ngụm máu.
Hứa Lịch Thân đang kéo Hứa Lệ Hành đi đường, cả kinh hô:
– Nghiêu ca, huynh không sao chứ!
– Không có…không có việc gì…
Hứa Lịch Nghiêu đè ép huyết dịch đang dâng lên trong miệng, căm hận nói:
– Đại La Địa Tán của ta bị tên kia phá giải.
Hứa Lịch Thân ngạc nhiên nói:
– Nhanh như vậy!
Hứa Lịch Nghiêu nắm quyền, căm hận nói:
– Cường độ linh hồn người này, chí ít đến Hóa Thần cảnh đại viên mãn!
– Không phải chứ?
Hứa Lịch Thân trừng to hai mắt.
Một phàm nhân đi vào Tiểu Thần Giới chưa đến mười năm, vậy mà nắm giữ linh hồn lực Hóa Thần cảnh đại viên mãn, thật đáng sợ!
– Kẻ này khẳng định còn giấu giếm thực lực, hai ta muốn báo thù, chỉ có thể mời Hứa gia Chí Tôn xuất mã!
Hứa Lịch Nghiêu nói.
“Hừ.”
Hứa Lịch Thân cười lạnh nói:
– Một khi phái ra Chí Tôn Hứa gia ta, kẻ này hẳn phải chết!
Phi Dương đại lục.
Sau khi Vân Phi Dương phá mất linh hồn ấn ký trong Đại La Địa Tán, nói:
– Vật này là phòng ngự chí bảo, ta có Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, không cần nhận chủ.
Mình không cần.
Thì cho người khác.
– Cho ai đây?
Vân Phi Dương rối rắm.
Hắn muốn cho bọn người La Mục, nhưng nghĩ lại.
– Vật này có hình dù, không thích hợp nam nhân, vẫn cho nữ nhân của ta.
Phi.
Lấy cớ.
Vân Phi Dương lại rối rắm, bởi vì mình nhiều nữ nhân như vậy, nên đưa cho ai.
– Thôi để các nàng quyết định đi.
Phủ thành chủ.
Vân Phi Dương ngồi tại trên vị trí đầu não trong đại sảnh, mà bên cạnh ngồi Lâm Chỉ Khê.
Mục Oanh, Lương Âm, Liễu Nhu, Lăng Sa La ngồi dưới vị.
Hạ Lan Phi phải xử lý chính vụ Linh tộc không đến được, Gia Cát Cẩm còn đang huấn luyện binh lính, vì vậy thoái thác.
Xác thực mà nói.
Hai nữ có chút sợ.
Dù sao Hạ Lan Phi là Linh tộc, có chút câu nệ khi đối mặt với Lâm Chỉ Khê chúng nữ,.
Gia Cát Cẩm thì nghĩ.
Tuy mình nhiên và Vân Phi Dương phát sinh loại quan hệ, nhưng thủy chung áy náy đối với hành vi kiếp trước, không hy vọng xa vời có thể trở thành nữ nhân của hắn.
Ngũ nữ cùng ngồi trong đại sảnh, tướng mạo tuyệt sắc, tính cách khác lạ, tất nhiên có cảm giác muôn hoa đua thắm khoe hồng.
Bất quá.
Tiếc nuối là, bỏi vì lần đầu gặp nhau, các nàng trầm mặc không nói, bầu không khí trong lúc vô hình bộc lộ ra vẻ cứng ngắc.
“Khục.”
Vân Phi Dương hắng giọng, nói nguyên nhân gọi mời các nàng đến ra.
Chúng nữ trầm mặc.
Lâm Chỉ Khê ngồi vị trí đầu não nói:
– Cho Oanh Oanh đi.
Liễu Nhu cười nói:
– Ta cũng cho rằng như vậy.
Lương Âm và Lăng Sa La cũng bày tỏ ý kiến, dù sao, các nàng không có khái niệm gì đối với chí bảo.
Còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là trong tiềm thức các nàng, Lâm Chỉ Khê và Vân Phi Dương có hôn ước.
Nữ chủ nhân phủ Thành chủ, thậm chí toàn bộ Phi Dương đại lục, còn mình, nếu như dùng từ thế tục để xưng thì chỉ có thể gọi tạm là tiểu thiếp.Huống chi.
Còn không có hôn ước.
Lâm Chỉ Khê đã mở miệng muốn cho Mục Oanh, các nàng chắc chắn sẽ không tranh giành.
Chúng nữ nhất trí để Vân Phi Dương rất vui mừng, hắn nói:
– Quyết định vậy đi, Địa giai chí bảo cho Oanh Oanh.