Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1012
Chương: Kiếm Nguyên Địa
Được Vân Phi Dương phụ trợ, Mục Oanh đã thành công cùng kết hợp cùng khí linh bên trong Đại La Địa Tán trong thời gian ngắn, chính thức trở thành chủ nhân mới.
Thực lực nàng thuộc về thấp nhất bên trong chúng nữ trừ Liễu Nhu, Địa giai chí bảo loại hình phòng ngự cho nàng cũng là lựa chọn sáng suốt.
Lương Âm Tâm lHỏaửa chiến giáp, tuy thiếu hụt nhưng lấy thực lực bây giờ mặc lên người, phòng ngự khẳng định cực mạnh.
Lăng Sa La am hiểu dùng độc, cận thân thương tổn nàng phải trả giá đắt.
Tuy Liễu Nhu tu vi thấp nhưng ưa thích nghiên cứu đan dược và lịch sử, gần nhưkhông rời khỏi Phi Dương đại lục.
Còn về Lâm Chỉ Khê thì lại càng không cần phải nói, nàng là người mạnh nhất trong chúng nữ.
Sau khi nhận chủ kết thúc.
Vân Phi Dương vốn tính toán mượn cơ hội, bồi dưỡng một chút cảm tình cùng Mục Oanh trong phòng, lại bị nàng lấy lý do thuần thục chí bảo cự tuyệt.
– Tốt thôi.
– Muội quen thuộc đi, ta đi đây.
– Vân đại ca!
Mục Oanh nhắc.
– Huynh có thể đi nhìn Lâm tỷ tỷ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta biết.
Rời khỏi gian phòng Mục Oanh, hắn đến trước cửa phòng Lâm Chỉ Khê, đẩy cửa đi vào.
Lâm Chỉ Khê đang ngồi xếp bằng tu luyện trên giường, hơi mở đôi mắt đẹp, sẵng giọng:
– Không gõ cửa?
– Đều lão phu lão thê, còn gõ cửa gì nữa.
Vân Phi Dương đi tới, nhẹ nhàng kéo tay nàng, vô sỉ cười nói.
Lâm Chỉ Khê không nói.
Nàng đã đoán được, tên này đến đây khẳng định không có chuyện gì tốt.
Nhưng.
Vân Phi Dương không có lóng ngóng chân tay, ngược lại thu liễm nụ cười, chân thành nói:
– Cám ơn.
Thực ra, thời điểm lựa chọn Địa giai chí bảo cho ai, trong lòng của hắn đã có, chính là Mục Oanh.
Sở dĩ gọi người khác tới cũng hi vọng lấy nguyên tắc công bình công chính.
Cũng may.
Lâm Chỉ Khê biết tâm tư hắn, mở miệng lựa chọn Mục Oanh.
Quả nhiên, hiểu rõ nhất Vân Phi Dương vẫn là Lâm Chỉ Khê, giống nhau, hiểu rõ nhất Lâm Chỉ Khê nhất vẫn là Vân Phi Dương.
Hai người mặc dù không có giao lưu gì, lại tâm hữu linh tê gật đầu một cái.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Các nàng Lương Âm có sức tự vệ, Địa giai chí bảo cho Oanh Oanh là thích hợp nhất.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, nói:
– Chờ sau này, ta sẽ cho mỗi người các nàng một kiện.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Thiên giai hay Thần khí?
– Đương nhiên là Thần khí!
Vân Phi Dương nói.
Lâm Chỉ Khê nói khẽ:
– Không được nuốt lời.
Vân Phi Dương cũng không ở lại Phi Dương đại lục quá lâu, sau khi vội vàng vuốt ve an ủi Lâm Chỉ Khê thì trở về Tiểu Thần Giới, dù sao còn phải chuyên chú đi đường tiến về Kiếm Trủng.
Ba ngày sau.
Bốn người tiến vào một khu vực khắp nơi khô nứt, xung quanh không có một ngọn cỏ, không khí tản ra kiếm khí như có như không.
Nơi đây được xưng Kiếm Nguyên Địa.
Nghe nói, sau khi Tiểu Thần Giới ngưng tụ thành hình, nơi này từng sinh ra một thanh kiếm Thiên giai.
Nhưng.
Cũng chẳng biết từ lúc nào.
Khu vực trung ương Kiếm Nguyên Địa tự dưng thêm ra một Kiếm Trủng, cũng bị liệt thành một trong tứ đại cấm địa.
Cấm địa là danh từ hung hiểm khủng bố nhất Tiểu Thần Giới đại, cơ hồ không ai tự tiện tiến vào.
Nhưng.
Khi Vân Phi Dương mang theo ba người bước vào Kiếm Nguyên Địa, lại lần lượt nhìn thấy rải rác võ giả đi bên trong.
– Kỳ quái.
Hắn khó hiểu nói:
– Kiếm Nguyên Địa tồn tại Kiếm Trủng hung hiểm vạn phần, tại sao có nhiều võ giả như vậy?
Lâm Dật Phong đi phía sau thản nhiên nói:
– Bởi vì cơ duyên.
– Cơ duyên?
Vân Phi Dương càng không hiểu.
Nạp Lan Mộc Tuyết thẹn thùng giải thích.
– Tiểu sư đệ, ta nghe nói, mỗi khi đến ngày giao thoa giữa năm mới và năm cũ, Kiếm Trủng sẽ có hào quang ngút trời tung bay.
– Mà trong một ngày, trên trời sẽ rơi xuống Kiếm Vũ trải rộng tại Kiếm Nguyên Địa, bên trong không ít thanh kiếm có phẩm chất cao.
Thân là kiếm khách, Nạp Lan Mộc Tuyết vẫn hiểu một hai đối với Kiếm Trủng.
– Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?
Vân Phi Dương hỏi.
Đi vào Tiểu Thần Giới lâu như vậy, lại thường xuyên tiến vào Phi Dương đại lục mười lần gia tốc, hắn không có khái niệm gì đối với ngày giờ.
Nạp Lan Mộc Tuyết đáp:
– Ba mươi tháng chạp.
Vân Phi Dương nói:
– Nói cách khác, ánh sáng Kiếm Trủng sắp xuất hiện?
– Ừm.
Nạp Lan Mộc Tuyết nói:
– Giờ Tý tối nay, nghênh đón năm đầu sẽ có Kiếm Vũ xuất hiện.
Vân Phi Dương cười nói:
– Chúng ta tới rất trùng hợp.
Hắn rất có hứng thú đối với hào quang ngút trời, Kiếm Vũ rơi xuống.
Nạp Lan Mộc Tuyết nói:
ể ế ắ ế ấ- Tiểu sư đệ, ta nghe nói, trăm năm trước, sau khi qua Kiếm vũ, một võ giả may mắn thu hoạch được một thanh kiếm Địa giai đấy.
Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Còn có Địa giai a!
Nạp Lan Mộc Tuyết nói:
– Đáng tiếc, mấy ngàn năm nay, chỉ có một người từng chiếm được Địa giai, hai giai Huyền Hoàng cũng rất ít xuất hiện.
Tuy như thế.
Nhưng mỗi khi ngày cuối cùng của năm đếm, rất nhiều võ giả chạy tới nghĩ về vận may giống như đi đoạt hồng bao, nếu may mắn nhặt được một thanh kiếm cao cấp thì sao.
“Xoát!”
“Xoát!”
Ngày càng nhiều võ giả chạy tới.
Nơi này là phía ngoài nhất của Kiếm Vũ cũng là khu vực lý tưởng để nhặt chỗ tốt, tới gần quá sẽ bị Kiếm Vũ tác động, đến lúc đó có mười cái mạng cũng không đủ chết!
– Humer?
– Mau nhìn, bốn người kia đi vào!
– Thật không sợ chết à!
Mọi người phát hiện bọn người Vân Phi Dương không khỏi nghị luận, càng có võ giả hảo tâm hô:
– Mấy vị, đừng đi vào, cẩn thận mất mạng.
Vân Phi Dương quay lại cười một tiếng, mang theo ba người tiếp tục đi đường, hắn tới nơi này cũng không phải nhặt chỗ tốt, mà muốn đi vào Kiếm Trủng.
“Uy.”
Lâm Dật Phong theo phía sau cau mày nói:
– Kiếm trủng hình thành Kiếm Vũ uy lực rất lớn, ngươi muốn đi vào?
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương cười nói.
Lâm Dật Phong vốn muốn nói gì đó, Tiểu Huyền Vũ đã ngạo nghễ chen lời.
– Tiểu tử, nếu ngươi sợ có thể chờ ở đây.
Thân là Thánh thú, lại có Huyền Vũ huyết mạch, hắn không để ý Kiếm Vũ, cho dù từng tòa đại sơn áp xuống cũng có thể gánh vác.
Lâm Dật Phong trầm mặc, tiếp tục cùng đi theo, hắn cũng không phải bị kích thích.
Mà cho rằng, càng sớm tiến vào Kiếm Trủng thì có thể càng nhanh tìm được thiên tài địa bảo phục sinh cho nữ nhân mình.
Một lúc lâu sau.
Mọi người tiến vào trăm dặm, giờ phút này khắp nơi Kiếm Nguyên phủ đầy các thanh kiếm.
Rất hiển nhiên.
Tất cả chúng là những thanh còn sót lại sau Kiếm Vũ mấy năm nay, rất nhiều thanh kiếm phơi gió phơi nắng, phủ đầy rỉ sắt.
Nguyên niệm Vân Phi Dương bao phủ, lắc đầu nói:
– Những thanh kiếm này đều bất nhập lưu.
Mọi người tiếp tục đi đường.
Sắc trời dần dần tối xuống, trăng sáng treo giữa trời, tính toán thời gian đã gần sắp đến giờ Tý.
– Ừm?
Đột nhiên, Vân Phi Dương ngừng chân, ánh mắt nhìn chăm chú phía trước:
– Có sức mạnh ba động.
Mọi người dừng lại.
Nhưng.
Vừa ổn định thân thể đã thấy bầu trời đêm phía trước chầm chậm dâng lên một đạo hồng quang, thoạt đầu rất chậm chạp, nhưng sau đó tăng tốc rất nhanh.
“Hô —— “
Hồng quang xông thẳng đến chân trời, khi đạt đến điểm cao nhất, ầm vang một tiếng giống như pháo hoa nổ tung, sau đó chỉ thấy hồng quang tản ra như mưa rơi bao phủ Kiếm Nguyên Địa.
Thời khắc đó.
Giữa thiên địa, một mảnh hồng quang!