Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2589
NGOẠI TRUYỆN: CUỘC SỐNG MỘT NHÀ BA NGƯỜI
“Sao rồi? Vẫn ổn chứ?” Dịch Sùng Chiêu vừa vào đã thấy cô như vậy, trái tim cũng thắt lại.
Lúc nãy Lý Tông Dũng gọi điện thoại nói Nhiếp Nhiên sắp sinh rồi, khi đó anh đang họp, nghe thấy thế mà ngẩn ra, nếu không phải Vu Thừa Chinh đẩy anh, có lẽ anh sẽ còn ngồi ngây ra đó một lúc.
Vốn dĩ anh muốn lao xuống tầng, nhưng nghĩ đến lần trước anh cũng bỏ chạy lúc đang họp, lần này nếu còn chạy nữa, sau
này khó tránh sẽ bị người ta nói ra nói vào, vì thế anh cố dằn lại hợp cho xong, cuộc họp vừa kết thúc là anh đã lao ra khỏi phòng làm việc, không quan tâm đến tiếng hô của Vu Thừa Chinh, lập tức lái xe vào trong bệnh viện.
Trên đường, nếu không phải vì thân phận này, anh thật sự muốn vượt đèn đỏ.
May mà khi đó không phải giờ cao điểm, cho nên trên đường đều thông thuận.
“Có phải là đau lắm không?”
Nhiếp Nhiên cố gắng mở mắt ra, vẻ mặt hơi kinh ngạc, lắc đầu: “Không sao, một tiếng trước bác sĩ nói đã mở được ba phân rồi, sẽ nhanh thôi, cố chịu thêm chút nữa là…”
Còn chưa nói xong chữ “được”, cơn đau lại ập đến khiến cô cau mày lại.
Dịch Sùng Chiều chưa bao giờ thấy cô đau đớn thế này, cho dù lúc bị bắn cô còn không cau mày lấy một cái, thế mà khi sinh
con… lại khiến cô đau đến tái cả môi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhìn cô như vậy, cảm giác mong đợi của anh với đứa bé trong bụng không còn chút nào, chỉ thấy đau lòng.
“Chỉ một đứa thôi, sinh xong đứa này, chúng ta tuyệt đối không sinh đứa thứ hai.”
Nhiếp Nhiên thấy đuôi mắt anh đỏ lên cũng biết anh đang đau lòng vì mình.
Nhưng độ chân thật của lời này không cao, dù sao thì trong mười tháng qua, Nhiếp
Nhiên đã nhìn ra được anh thích trẻ con thế nào, nếu chỉ sinh một đứa, có lẽ trong lòng anh sẽ tiếc nuối.
“Không sao, anh ra ngoài chờ đi.” Nhiếp
Nhiên nhịn đau, cố làm ra vẻ thoải mái nói với anh.
Dịch Sùng Chiêu nhìn ra được cô đang chịu đựng, anh nắm tay cô không chịu buông:
“Không được, anh phải ở bên em.”
“Anh ở đây cũng vô dụng.”
Nhiếp Nhiên nói rất có lý, nhưng Dịch Sùng
Chiêu không chịu nghe, anh nói với cô: “Dù sao anh cũng không thể để em đau một mình được.”
“Vậy anh định để em cứ hai mươi phút lại đạp phía dưới của anh một phát để đau cùng em à?”
Nhiếp Nhiên qua cơn đau, cố ý trêu anh làm Dịch Sùng Chiều nghẹn họng. 66
Cô đã sắp làm mẹ rồi còn nói như vậy.
Đúng là nghẹn chết người!
Thấy anh không nói gì, Nhiếp Nhiên lại giục: “Mau đi đi, anh đừng có gây trở ngại cho em.”
Cô cảm thấy cơn đau lại sắp đến, hơn nữa còn dữ dội hơn, không muốn để Dịch Sùng
Chiêu lo lắng quá mức nên ra sức muốn đuổi anh đi.
“Một mình em ổn chứ?” Dịch Sùng Chiêu do dự hỏi.
Nhiếp Nhiên miễn cưỡng cười: “Trước đó không có anh, không phải em vẫn chịu một mình à?”
Nói xong, còn không đợi Dịch Sùng Chiêu nói, bác sĩ đã qua kiểm tra, thấy tử cung đã mở ổn rồi.
Bác sĩ nhìn Nhiếp Nhiên, cô gái này còn trẻ mà lại có sức chịu đựng kinh người, tử cung đã mở sáu bảy phân mà vẫn còn tâm trạng nói chuyện với chồng. Nếu không phải thấy trán cô đầm đìa mồ hôi, bà còn tưởng là cô không đau chút nào.
“Được rồi, đẩy tới phòng sinh thôi, người nhà đợi ở bên ngoài đi.”
Bác sĩ quyết định đẩy Nhiếp Nhiên tới phòng sinh trước, mà Dịch Sùng Chiêu thì bị hai y tá đẩy ra ngoài. ở trong phòng sinh khoảng một tiếng nữa, cuối cùng tử cung cũng mở xong.
Thật ra thứ khó chịu nhất chính là quá trình mở tử cung, sự đau đớn và chờ đợi không biết khi nào mới kết thúc đó làm cho người ta hoảng loạn. Đến giai đoạn thứ hai, mặc dù cũng đau, nhưng ít ra biết tử cung mở rồi, giai đoạn thứ nhất thắng lợi rồi thì sẽ có lòng tin hơn.
Những khoảng thời gian này, người nhà lại không dễ chịu như vậy.
Nhất là Dịch Sùng Chiêu, anh căng thẳng đứng đó không nhúc nhích giống như bị dừng hình.
Không biết qua bao lâu, trời đã sáng lên, anh vẫn còn đứng ở đó.
Lý Tông Dũng nhắc nhở anh, bảo anh gọi điện thoại cho đơn vị bàn giao công việc, kéo đến lúc đó đơn vị có tình huống đột ngột cần anh tới, lúc này anh mới có động tĩnh.
Khó khăn bàn giao xong công việc, Dịch
Sùng Chiêu lại dựa vào tường, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cuối cùng, đến khoảng chín giờ sáng, cửa phòng sinh cũng được mở ra.
Dịch Sùng Chiêu lao vội đến, hỏi: “Vợ tôi bình an chứ?”
Bác sĩ bật cười trả lời: “Mẹ con bình an, bởi vì có rạch tầng sinh môn nên bây giờ đang khâu lại vết mổ, tí nữa sẽ đi ra.”
Ba người nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Dịch Sùng Chiêu liên tục nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Lúc nói chuyện, một y tá bế đứa bé đi từ bên trong ra.
Dịch Sùng Chiêu không dám bế, anh sợ mình đang quá kích động khiến con không thoải mái, cho nên cứ đứng ở bên cạnh nhìn.
Bà Dương giơ tay ra bể lấy đứa bé, nói với
Lý Tông Dũng: “Con bé này xinh quá, nhìn
cái miệng giống hệt Tiểu Dịch, mũi thì giống Nhiếp Nhiên.”
“Vâng vâng, đúng là rất giống.” Lý Tông
Dũng cũng cười ha ha liên tục gật đầu phụ họa.
Dịch Sùng Chiều thấy đứa trẻ nhăn nhúm trong tã, da hồng hồng giống như con chuột nhắt, đâu có nhìn ra là giống ai, dù thế anh vẫn cong khóe miệng lên.
Bởi vì đó là con của anh và Nhiếp Nhiên.
Đứa trẻ cần phải đến phòng sơ sinh kiểm tra, bà Dương và Lý Tông Dũng đi cùng y tá, còn anh thì đợi ngoài phòng sinh.
Qua nửa tiếng sau, Nhiếp Nhiên được đẩy từ bên trong ra.
Có lẽ là lúc sinh tiêu hao quá nhiều năng lượng nên lúc này sắc mặt cô tái nhợt, tóc ướt dính vào mặt và trán, vừa nhìn thấy anh đứng đó, cô mỉm cười yếu ớt: “Nhìn thấy con rồi chứ?”
Lúc Nhiếp Nhiên tỉnh lại phát hiện trời đã tối đen, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, Dịch Sùng Chiêu đang ngồi ở bên giường bệnh nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.
Vừa thấy cô tỉnh lại, anh đã căng thẳng hỏi:
“Sao rồi, em ổn chứ? Có cần anh gọi bác sĩ đến không?”
“Không cần đâu, em ổn.” Giọng Nhiếp
Nhiên hơi yếu ớt: “Sao anh vẫn ở đây? Sao không về nhà nghỉ ngơi?”
“Em ở đây thì sao anh lại về chứ?” Dịch
Sùng Chiêu đứng dậy chỉnh giường cho cô, lấy đồ ăn bà Dương đã chuẩn bị từ trước ra: “Ăn đi, đây là canh cá bà nội hầm cả chiều cho em đấy.”
“Vâng.”
Đúng là Nhiếp Nhiên đã đói lắm rồi, cô ăn hết chỗ đồ bà nội chuẩn bị.
Ăn cơm xong, Nhiếp Nhiên mới hỏi: “Con đâu?”
“Vẫn ở bên kia, vốn dĩ sáu giờ sẽ bế qua đây, nhưng em đang ngủ nên anh bảo bọn họ đừng bế qua làm em tỉnh. Bây giờ anh bảo bọn họ bế đến.”
Dịch Sùng Chiêu thu dọn bát đũa, lau tay cho Nhiếp Nhiên xong mới ra ngoài bảo y tá bế con tới.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhiếp
Nhiên thấy đứa trẻ, ở trong phòng sinh y tá đã cho cô xem rồi, nhưng chỉ nhìn một cái mà thôi, không chân thực như khi ôm vào trong lòng thế này.
Nhiếp Nhiên theo chỉ thị của y tá cho đứa bé ßú❤ cữ đầu tiên, y tá thì ra ngoài trước.
Trong phòng chỉ còn ba người bọn họ.
Dịch Sùng Chiêu lo lắng cô vừa sinh xong cơ thể còn yếu, không cho cô bế nhiều mà bế thay cô.
Đây là lần đầu tiên anh bế con, nhưng tư thế thuần thục hơn Nhiếp Nhiên nhiều.
Nhiếp Nhiên dựa vào giường nhìn anh bế con đi lại trong phòng, thỉnh thoảng vỗ nhẹ đứa bé, trông rất ra dáng.
Nhiếp Nhiên im lặng một lúc mới hỏi: “Anh đã nghĩ tên cho con chưa?”
“Ừ, nghĩ rồi.” Dịch Sùng Chiêu ngồi xuống cạnh cô.
“Là gì thế?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Dịch Sùng Chiêu cúi đầu nhìn cô bé còn chưa mở mắt, đường nét khuôn mặt dịu hẳn đi: “Tên ở nhà là An An, tên thật là
Dịch An Nhiên.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày: “An Nhiên?”
Cái tên này rất bình thường.
Dịch Sùng Chiều giải thích: “Anh hy vọng con có thể cả đời bình an.”
Bọn họ làm lính gặp phải quá nhiều nguy hiểm, điều duy nhất anh hy vọng về con gái anh chính là bình an.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày: “Vậy thì Dịch
An là được rồi.”
Dịch Sùng Chiêu lại ngẩng đầu lên cười:
“Nếu đã một nhà ba người thì đương nhiên phải có tên em mới trọn vẹn.”
Dịch, An, Nhiên.
Hóa ra là thế.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới hiểu ra, trong lòng vô cùng ấm áp.
Đây mới thực sự là một nhà ba người chăng?
“Còn nữa, bắt đầu từ hôm nay em không còn một mình nữa, em có anh, có con.”
Dịch Sùng Chiêu một tay ôm đứa bé, tay còn lại đặt lên mu bàn tay Nhiếp Nhiên.
Hiển nhiên lời này là đang trả lời câu
Nhiếp Nhiên nói với anh trước khi sinh.
Có lẽ vì đã làm mẹ nên khóe miệng cong lên của Nhiếp Nhiên bớt đi chút bướng
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
bỉnh lạnh lùng trước kia, cô nói với anh:
“Anh cũng thế.”
Anh cũng không còn một mình nữa, anh có em, có con.
Dịch Sùng Chiều xúc động, nói: “Cảm ơn em.”
Mười ngón tay họ đan vào nhau, còn cả đứa bé đang ngủ say trong lòng, hình ảnh ba người trong đêm cuối xuân đầu hạ này trông vô cùng yên bình.