Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2590
NGOẠI TRUYỆN: CUỘC SỐNG MỘT NHÀ BA NGƯỜI
Bởi vì Nhiếp Nhiên sinh nở rất thuận lợi nên ở bệnh viện ba bốn ngày đã có thể đưa Tiểu An An về nhà.
Mấy ngày đó Dịch Sùng Chiêu gần như không rời cô nửa bước, thuận tiện cũng xin nghỉ, định ở cùng hai mẹ con một khoảng thời gian.
Năm tháng vốn tĩnh lặng bị tiếng khóc quấy hàng ngày của Tiểu An An phá vỡ hoàn toàn.
Bởi vì Nhiếp Nhiên phải ở cữ, trừ cho con ßú❤ là Dich Sùng Chiêu không làm được ra,
những chuyện khác anh đều cố gắng tự làm hết.
Nhưng không ngờ Tiểu An An còn nhỏ mà ßú❤ rất giỏi, kết quả là cũng tích cực đi vệ sinh.
Dịch Sùng Chiêu là người thay bỉm cho nó, từ đầu không thành thạo, bây giờ chỉ cần một tay cũng hoàn thành được rồi.
Mà buổi tối anh cũng để con trong cái nôi đặt cạnh mình, kẻo đêm nó khóc làm Nhiếp Nhiên tỉnh ngủ.
Có thể nói trên con đường làm ông bố bỉm sữa này, Dịch Sùng Chiều càng đi càng thuận lợi.
Còn Nhiếp Nhiên thì ngày nào cũng ăn đồ cữ bà Dương nấu, sau đó cho con bú, đi ngủ, có thể nói là đã bù đắp lại hết mười tháng không được nghỉ ngơi tử tế.
Lúc cô ở cữ Dịch Sùng Chiêu không cho bất cứ ai quấy rầy, người ở đơn vị đã biết
Nhiếp Nhiên sinh con gái, định nhân kỳ nghỉ tới thăm nhưng đều bị Dịch Sùng Chiêu ngăn lại hết.
Nhiếp Nhiên thật sự không hiểu tại sao anh phải làm như vậy: “Sao anh không cho bọn họ đến, chẳng lẽ anh cảm thấy Tiểu An An quá xấu, không thể gặp ai à?”
Dịch Sùng Chiêu đang bế An An, nghe vậy phản bác ngay: “Sao lại thế, An An nhà ta là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này.” Nói rồi anh lại trêu đứa bé trong lòng, tiếp tục nói: “Anh thấy em đang ở cữ, không nên vất vả quá nên mới không cho bọn họ tới.”
“Bọn họ tới thăm An An, em có gì mà vất vả, cũng không đến nỗi giữ tất cả ở lại ăn cơm chứ?” Nhiếp Nhiên gấp lại chăn và tất cho Tiểu An An, cười nói.
Dịch Sùng Chiêu thấy Tiểu An An hơi buồn ngủ, bèn đặt nó xuống giường, khẽ đung đưa, sau đó mới dành thời gian trả lời: “Nói chuyện với bọn họ cũng mệt mỏi.”
CC
Nếu Dịch Sùng Chiêu đã nói vậy, Nhiếp
Nhiên còn nói gì được nữa. Đợi đầy tháng rồi mời bọn họ tới đi.
Nhiếp Nhiên nhìn ông bố bỉm sữa cưng chiều con này, cong môi lên.
Ngày tháng chậm rãi trôi qua, đến lúc đầy tháng, cô hết ở cữ, Dịch Sùng Chiêu vẫn không cho bọn họ tới nhà thăm đứa bé mà nói: “Đến lúc mời tiệc đầy tháng, bọn họ sẽ gặp được, đến nhà làm gì?”
Một nhóm người tới nhà, ngộ nhỡ ở lại ăn cơm thật thì Nhiếp Nhiên sẽ mệt mỏi.
Anh không nỡ để Nhiếp Nhiên lao tâm lao lực vì nhóm người kia.
Nhiếp Nhiên không biết những điều này, cô chỉ tưởng là Dịch Sùng Chiêu quá bận rộn, không dành được thời gian nên cũng không để ý. Dù sao Dịch Sùng Chiêu nói đúng, đến lúc làm tiệc đầy tháng, bọn họ sẽ gặp được.
Nhưng có một việc cô vẫn nhớ, cô kéo anh
lại nói: “Nếu tổ chức tiệc đầy tháng, anh có định mời Hàn Nghiêu tới không?”
Giọng nói trêu chọc của cô làm Dịch Sùng
Chiều dừng tay lại, sau đó anh giả vờ bình tĩnh, nói: “Cậu ấy rất bận, anh không mời.”
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên.
Không biết Hàn Nghiêu nghe thấy lời này có tức giận muốn đánh người không.
Hàn Nghiêu là anh em của Dịch Sùng
Chiêu, nếu anh không muốn Nhiếp Nhiên cũng không ép: “Vậy cũng được, em thì muốn mời mấy người, nhưng không nhiều đâu, chỉ hai người mà thôi.”
Dịch Sùng Chiêu đang bế đứa bé, thuận miệng hỏi: “Ai thế?”
“Chính là bác sĩ Tống lần trước ở trong bệnh viện và một người là cảnh sát hồi anh nằm vùng đã gặp đó. Đã lâu lắm em không liên lạc với bọn họ, nhân tiện lần này có thể mời bọn họ tới.” Nhiếp Nhiên nhìn Tiểu
An An trong lòng Dịch Sùng Chiêu.
Bình thường lúc có anh, Nhiếp Nhiên sẽ không bế con, không phải là không muốn mà là Dịch Sùng Chiêu không cho cô bé, sợ cô mệt.
Dịch Sùng Chiều cau mày lại, giả vờ hờ hững nói: “Sắp một năm rồi, người ta bận rộn như vậy, có lẽ…”
“Có lẽ cái gì?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc anh, Dịch Sùng
Chiêu vội nuốt nửa câu sau lại: “Có lẽ sẽ rất vui, có cần anh gọi điện thoại không?”
“Không cần, em tự gọi được.”
Hừ!
Cô còn không trị được anh hả? Đùa à!
Đang đắc ý thì thấy Dịch Sùng Chiêu lén lén lút lút nói thầm thì bên tai Tiểu An An, cô còn láng máng nghe thấy bốn chữ “mẹ con thật dữ” làm cho Tiểu An An cười khanh khách, ngọn đèn trong phòng chiếu lên hai cha con bọn họ vô cùng ấm áp,
Nhiếp Nhiên cũng không tự chủ được mỉm cười.
Những ngày sau đó, Nhiếp Nhiên bận rộn nghĩ danh sách khách mời, hơn nữa đích thân gọi điện thoại cho Tống Nhất Thành và Lệ Xuyên Lâm.
Lúc kết hôn cô bạn chuẩn bị chuyên trao đổi hai nước nên cũng không mời hai người bọn họ. Ban đầu cô làm nhiệm vụ Lệ
Xuyên Lâm đã giúp cô rất nhiều, còn Tống
Nhất Thành thì càng không cần phải nói.
Cho nên lần tiệc đầy tháng này, cô nhất định phải mời bọn họ tới.
Hai người kia nghe được tin tức đều im lặng một lúc rồi đảm bảo mình sẽ đến.
Dịch Sùng Chiêu kết thúc kỳ nghỉ cũng trở về đơn vị tiếp tục công việc, buổi tối vẫn để con cạnh mình cho tiện chăm sóc.
“Thật ra thì em hết cữ rồi, buổi sáng có thể ngủ dậy muộn được, còn anh phải đi làm, để con bên phía em đi.” Nhiếp Nhiên nói.
Dịch Sùng Chiêu lắc đầu: “Không được, anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Mặc dù đã hơn một tháng nhưng cứ nghĩ đến ngày Nhiếp Nhiên nằm ở đó chịu đựng là anh lại sợ hãi, luôn cảm thấy cô nghỉ ngơi thế nào cũng không đủ.
“Nhưng anh như vậy ngủ sẽ không ngon, làm sao đi làm được?” Nhiếp Nhiên cau mày.
Dịch Sùng Chiêu không quan tâm lắm:
“Bây giờ phần lớn thời gian anh đều ở trong phòng làm việc, không cần dẫn bọn họ ra ngoài huấn luyện, không sao đâu.”
Anh không ngừng trêu con, vẻ mặt chan chứa yêu thương.
“Bây giờ An An mới hơn một tháng, anh định cứ thế này đến bao giờ? Một mình anh chịu được bao lâu? Vả lại bây giờ anh không phải đội trưởng nữa, mà là Tiểu đoàn trưởng rồi.”
Dịch Sùng Chiếu thỏa hiệp: “Vậy… anh cố thêm một tháng nữa đi, cho em điều dưỡng thêm chút nữa.”
Nhiếp Nhiên không ép nữa, và trước khi sắp xếp giường con, bọn họ còn có một việc phải làm, đó chính là… tiệc đầy tháng!
Ngày tiệc đầy tháng của Dịch An Nhiên,
Dịch Sùng Chiêu vẫn mời Hàn Nghiêu đến, cùng với những người Quân khu 9 và mấy sĩ quan huấn luyện trong đơn vị dự bị được mời lúc kết hôn.
Dịch Sùng Chiêu bế Dịch An Nhiên, Nhiếp
Nhiên đi bên cạnh cùng nhau mời rượu.
“Ôi! Cô bé này thật xinh đẹp.” Hàn Nghiêu trêu chọc Tiểu An An trong lòng Dịch Sùng
Chiêu, không sợ chết mà nói: “Nói thật, hay là anh nuôi lớn cô con gái này xong gả cho em đi, chúng ta nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”
Vốn dĩ Hàn Nghiêu chỉ nói bừa thôi, ai ngờ người vừa lên chức ba này đã chê luôn:
“Tôi không cần thằng con trai như cậu.”
C6
Mọi người phì cười.
Hàn Nghiêu giận đến ngứa rằng, định chuốc rượu anh.
Nhiếp Nhiên thấy vậy cũng rất nể mặt, bế con ngồi sang bên cạnh nhìn bọn họ vui vě.
Trong đơn vị phải nghiêm túc, hiếm khi có cơ hội thế này, đương nhiên mọi người phải thật vui vẻ rồi, ai cũng hăng say nói chuyện.
Mà một nhóm nữ binh thì vây quanh
Nhiếp Nhiên, không ngừng trêu chọc Tiểu
An An trong lòng cô.
Tiểu An An cũng rất nể mặt, không khóc lóc mà cười khanh khách làm tim mấy người họ mềm ra như bún, ngay cả Lý Kiêu cũng không nhịn được sờ nắn tay Tiểu An
An không chịu buông.
Lý Vọng lén nói với Lý Kiêu: “Nếu em thích, chúng ta cũng sinh một đứa đi?”
“Im miệng.” Lý Kiêu đỏ bừng mặt, quát khẽ một câu.
Nhiếp Nhiên mím môi cười, đưa con qua:
“Nếu thích thì cậu bế hộ tôi một lúc đi?”
“Tôi chưa bế trẻ con bao giờ.” Lý Kiêu không đưa tay ra.
“Thế thì bây giờ học trước đi.”
“Nhưng mà…”
Còn không chờ Lý Kiêu từ chối, Nhiếp
Nhiên đã đưa con cho cô ấy, rồi đứng lên đi ra ngoài.
Lúc này đã là tháng sáu, gió đêm mát mẻ thổi vào người rất dễ chịu.
Mặc dù đã ở trong đơn vị lâu nhưng cô vẫn không thích cảnh ồn ào, cứ cảm thấy hơi nhức đầu.
“Cô cũng to gan thật, tùy tiện ném con cho người khác.”
Lúc Nhiếp Nhiên đang hóng gió thì tiếng
Tống Nhất Thành vang lên sau lưng.
Nhiếp Nhiên không quay đầu lại, nói: “Lý
Kiểu tự biết chừng mực, vả lại hà nội và
Dịch Sùng Chiêu cũng ở đó, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Không ngờ từ khi tạm biệt ở bệnh viện đến giờ, cô đã làm mẹ rồi.” Tống Nhất
Thành quan sát cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở góc nghiêng của cô.
Anh ta ngẩn ngơ.
Không biết có phải vì đã làm mẹ rồi không mà Tống Nhất Thành cảm thấy bây giờ cô đã dịu dàng hơn, không còn lạnh lùng như trước kia nữa.
Mặc dù trước kia cô cũng che giấu khí thế đó nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xa cách, không chân thực như bây giờ.
Nhiếp Nhiên cảm thán: “Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.”
“Chúc mừng cô.” Tống Nhất Thành hoàn hồn lại, nói với cô.
Nhiếp Nhiên quay sang cười: “Cảm ơn, tôi cũng chờ uống rượu mừng của anh và tiệc đầy tháng của con anh.”
Tống Nhất Thành cũng cười: “Yên tâm, cô không trốn được đâu, lần này tôi đưa tiền mừng rất lớn, đến lúc đó cô phải mừng tôi gấp đôi.”
“Anh là bác sĩ mà mê tiền như vậy có ổn không?” Nhiếp Nhiên trêu anh ta.
Tống Nhất Thành hùng hồn nói: “Bác sĩ cũng là người, cũng nhận lương, không phải sếp, dĩ nhiên phải tính toán kỹ lưỡng rồi.”
“Được được được, anh nhiều đạo lý, tôi mừng anh gấp đôi là được chứ gì?”
Tống Nhất Thành đắc ý: “Vậy còn được.”
Hai người cười nói một lúc thì Dịch Sùng
Chiều đi từ trong nhà ra.
Mới vừa tới nơi, anh đã ôm vai Nhiếp
Nhiên cười hàn huyên với Tống Nhất
Thành: “Bác sĩ Tống, hơn một năm không gặp, rất cảm ơn anh đã đến bữa tiệc đầy tháng này.”
Tống Nhất Thành nhìn tư thế tuyên bố chủ quyền kia, nụ cười trên khóe miệng anh ta cứng lại: “Nên làm thôi, với quan hệ giữa tôi và Nhiếp Nhiên, cho dù mười năm không gặp, cô ấy mời tôi cũng sẽ đến.”
Một câu nói đã khiến bầu không khí trở nên vi diệu.
Nhiếp Nhiên cảm thấy Tống Nhất Thành muốn gây chuyện nên vội vàng trừng mắt với anh ta.
Tổng Nhất Thành thấy vẻ mặt Dịch Sùng
Chiều hơi sầm lại cùng với ánh mắt nhắc nhở của Nhiếp Nhiên, cuối cùng mỉm cười:
“Tôi đi uống rượu đây, không quấy rầy hai người nữa.”
Đến khi anh ta đi rồi, Nhiếp Nhiên mới cười hỏi: “Anh không say chứ?”
“Trong lòng bọn họ hiểu rõ, không dám cũng sẽ không chuốc say anh đâu.” Dịch
Sùng Chiêu khoác vai cô, mùi rượu trên người rất nhạt, đúng là không giống uống nhiều.
Hai người trở về tiệc rượu.
Cả bữa tiệc, mọi người đều vui thay cho
Nhiếp Nhiên và Dịch Sùng Chiêu, đến khi giải tán, Lệ Xuyên Lâm là người đi cuối cùng, cả bữa anh ta không đi tìm Nhiếp
Nhiên, bởi vì bị Phương Lượng đã lâu không gặp kéo lại nói chuyện cho nên đến cuối buổi anh ta mới dành thời gian đưa bao lì xì cho Nhiếp Nhiên được.
Từ trước đến giờ anh ta ít nói, chỉ nói chúc mừng xong cũng rời đi.