Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2588
NGOẠI TRUYỆN: CUỘC SỐNG MANG THAI
Cho đến khi cô kiểm tra xong, cầm tờ kết quả xuống tầng, lên xe chuẩn bị về nhà thì không thấy hai người kia nữa.
Giống như một chút nhạc đệm lướt qua cuộc sống yên tĩnh của cô.
Nhiếp Nhiên cũng dần dần quên mất chuyện này, ba tháng trôi qua, Nhiếp Dập kết thúc kỳ nghỉ hè trở về trường học, bụng cô cũng như quả bóng càng lúc càng lớn.
Dịch Sùng Chiêu lần đầu làm ba ngày nào cũng tan làm đúng giờ trở về rửa tay sạch sẽ sờ bụng Nhiếp Nhiên chơi.
So với anh, Nhiếp Nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cho dù là lúc phát hiện ra sự tồn tại của đứa bé này hay là sau đó bị nghén, tăng cân, đứa bé trong bụng đạp, phản ứng của cô đều vô cùng bình tĩnh.
Có lúc Dịch Sùng Chiêu còn nghi ngờ có phải Nhiếp Nhiên không thích đứa bé này không.
Dĩ nhiên anh cũng chỉ nghĩ linh tinh vậy thôi.
Mùa hè nóng bức qua đi, tháng mười dần trở nên lạnh hơn.
Đến tháng Chạp, cơ thể Nhiếp Nhiên càng lúc càng nặng nề, vì để chăm sóc Nhiếp
Nhiên nên ngày nào Dịch Sùng Chiêu cũng cố gắng về nhà đúng giờ, ăn cơm với cô rồi cùng cô ra ngoài đi dạo, đến buổi tối sẽ xoa bóp hai chân phù nề của cô, sợ cô ngủ đến nửa đêm sẽ bị chuột rút mà tỉnh dậy.
Buổi tối hôm đó Dịch Sùng Chiêu làm việc
xong vào phòng thấy Nhiếp Nhiên đang nằm trên giường đọc sách, trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn bàn màu vàng chiếu lên cô, nhìn rất ấm áp và yên tĩnh.
Tâm trạng phiền não vì công việc của anh trong nháy mắt dịu đi hẳn.
Anh đi tắm trước rồi lên giường, bóp chân cho cô, sức lực vừa phải khiến Nhiếp
Nhiên cảm thấy thoải mái thiu thiu ngủ.
Bỗng cơ thể cô cứng đờ, cau mày lại mở mắt ra.
Dịch Sùng Chiêu nhìn bụng cô hỏi: “Có phải nó lại đạp em không?”
“Không sao, em quen rồi.”
Tuy nói thế nhưng Dịch Sùng Chiếu đã ở với cô mấy năm, biểu cảm nhỏ của cô anh cũng rất rõ, biết chắc chắn là đứa bé đạp mạnh khiến cô không thoải mái.
Nhìn cô cau mày, không có chút vui sướng nào của người làm mẹ, càng lúc bụng càng
lớn khiến buổi tối ngủ không ngon, vẻ mặt mệt mỏi, không biết làm sao mà anh lại giật mình, buột miệng hỏi: “Có phải em… không thích trẻ con không?”
“Sao anh lại hỏi thế?” Nhiếp Nhiên mệt mỏi mở mắt ra liếc anh.
Dịch Sùng Chiêu cũng không biết tại sao mình lại hỏi thế, có lẽ là vì kích động do có con đột ngột nên đầu óc có vấn đề: “Bởi vì anh cảm thấy hình như em rất bình tĩnh.”
Nhiếp Nhiên bật cười, gấp sách lại, để sang bên cạnh: “Nhà có một người không bình tĩnh như anh là đủ rồi, nếu thêm em nữa sẽ loạn mất.” 66
Câu này khiến Dịch Sùng Chiều tỉnh táo lại.
Đúng thế, khoảng thời gian này anh quá căng thẳng, nếu Nhiếp Nhiên cũng vậy thì anh sẽ chẳng biết làm sao.
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy áy náy, rõ ràng
Nhiếp Nhiên còn ít tuổi hơn anh, cũng là lần đầu có con như anh mà vừa phải đè nén sự khó chịu về sinh lý, còn phải giữ bình tĩnh, quả thật không dễ dàng.
Lúc anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên vang lên: “Em rất thích nó. Dĩ nhiên, nếu như nó có thể sớm ra ngoài thì em càng thích hơn.”
Ban đầu nghe thấy cô dịu giọng nói thích, anh vô cùng sung sướng, nhưng sau đó nghe thấy mấy chữ sớm ra ngoài kia, không biết dây thần kinh của anh nào bị hỏng mà liên tục lắc đầu: “Vậy không được, vậy không được, ra sớm thành sinh non rồi! Chuyện này không được!”
Nhiếp Nhiên: “…”
Cô không hề có ý đó!
Cô chỉ cảm thấy chưa đẻ ra thì ngủ rất không thoải mái mà thôi!
Mọi người đều nói phụ nữ có thai sẽ ngốc
ba năm… tại sao nhà bọn họ lại ngược lại thế này?
Nhiếp Nhiên lười nói với anh, dứt khoát nằm xuống nhắm mắt ngủ. Còn anh thì đã bị chuyện sinh non dọa nên vội xuống giường.
“Anh đi đâu thế?” Nhiếp Nhiên khó khăn xoay người lại nhìn anh.
Dịch Sùng Chiêu nghiêm túc trả lời: “Anh đi nghiên cứu chuyện sinh non, em ngủ trước đi.”
“Không phải, anh…”
Nhưng Nhiếp Nhiên còn chưa nói xong,
Dịch Sùng Chiêu đã đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại rồi. 66
Cô cảm thấy bây giờ nên lên mạng tra xem gặp phải một người chuẩn bị làm ba có thần kinh không bình thường thì phải làm gì.
Buổi tối hôm đó khoảng một hai giờ sáng
Dịch Sùng Chiêu mới về phòng ngủ, khi đó
Nhiếp Nhiên nửa tỉnh nửa mê, từ trước đến giờ cô rất cảnh giác, hơn nữa mang thai đến giai đoạn cuối chất lượng giấc ngủ kém hơn, cho nên lúc Dịch Sùng Chiêu lên giường cô cũng tỉnh lại.
“Sao thế? Có phải anh đánh thức em không?”
Thực ra anh đã nhẹ nhàng lắm rồi, do
Nhiếp Nhiên ngủ không ngon, nếu như bình thường, chưa chắc cô đã tỉnh.
“Không.” Nhiếp Nhiên nghiêng người, rúc vào trong lòng anh.
“Trên người anh lạnh.” Dịch Sùng Chiêu thấy cô như vậy thì vẻ mặt dịu đi, nhưng nhớ mình vừa từ phòng sách qua đây, anh đẩy cô ra, sợ cô bị cảm.
Nhiếp Nhiên cau mày, nhưng cuối cùng cũng rút tay lại.
Không biết có phải vì Dịch Sùng Chiều ở
bên cạnh hay là vì quá mệt nên chẳng mấy chốc Nhiếp Nhiên đã ngủ.
Đến sáng hôm sau, bên cạnh cô đã không còn ai rồi.
Nhiếp Nhiên kinh ngạc vì mình ngủ quá say, anh đi lúc nào cũng không biết.
Ngày tháng chậm rãi trôi qua, lại chuẩn bị đón năm mới.
Nhớ năm ngoái Nhiếp Nhiên và Dịch Sùng
Chiêu nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, vậy mà chớp mắt cô và anh đã kết hôn, bây giờ trong bụng còn có một đứa bé.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Người vui vẻ nhất chắc là Lý Tông Dũng và bà Dương, đã lâu lắm hai người bọn họ không được đón Tết tử tế ở nhà rồi.
Trước kia Lý Tông Dũng bận công việc, Tết càng bận hơn, bây giờ nghỉ hưu, hàng ngày sống tự do tự tại, hiếm khi nổi hứng trẻ con mong đợi cái Tết cả nhà đoàn tụ.
Mà bà Dương thì càng không cần phải nói, từ khi người thân duy nhất trong nhà vào quân đội, bà cụ gần như hết duyên với Tết, sau đó Dương Thụ chết, bà càng không có hi vọng, may mà bây giờ Nhiếp Nhiên và
Tiểu Dịch đón bà đến đây, khiến cuộc sống tuổi già của bà có thêm niềm vui, không đến nỗi thê lương nữa.
Cho nên hai người vô cùng nhiệt tình với cái Tết đầu tiên này, chuyện gì cũng đích thân làm.
Ngay cả Nhiếp Dập nghỉ đông về nhà cũng bị bọn họ kéo vào làm việc.
Cả nhà bận rộn đón năm mới, chỉ có Nhiếp
Nhiên có thai là nhàn nhã nhất, hằng ngày trừ ăn và ngủ ra, cô chỉ đi đi lại lại trong sân.
Dịch Sùng Chiêu thì ngày nào làm việc xong cũng về nhà đúng giờ, không làm gì khác, chỉ tập trung trang trí phòng em bé.
Nào là giường gỗ, đồ chơi ngựa gỗ, còn cả đệm mềm lót sàn, đồ chơi nhỏ treo trên
giường, cái gì anh cũng tự tay sắm sửa.
Cuối cùng, cả nhà bọn họ cũng đoàn tụ đón năm mới đầu tiên bên nhau.
Tất cả mọi người quây quần trước bàn, trên bàn bày rất nhiều thức ăn, ở giữa để một cái nồi uyên ương, một nửa trong nồi là canh không cay, đặc biệt chuẩn bị cho
Nhiếp Nhiên.
Nhìn đồ ăn nóng hổi, mọi người ngồi xung quanh, vẻ mặt ai cũng vui vẻ.
Nói thật, đây là cảm giác Nhiếp Nhiên chưa bao giờ có.
Người một nhà.
Dịch Sùng Chiêu đã nói ba chữ này và cô đã nghĩ tới vô số lần trong lòng rồi, nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được rõ ràng thế này.
Có lẽ là vì Tết.
Nhiếp Nhiên, Dịch Sùng Chiêu, Nhiếp Dập là bề dưới đứng lên mời rượu hai người
lớn, chúc những lời may mắn cát tường, bữa cơm vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Bởi vì năm nay Nhiếp Nhiên có thai, sợ cô giật mình nên Dịch Sùng Chiều không mua pháo hoa, mà trong khu cũng cầm bắn.
Nhưng dù gì cũng là năm đầu tiên, thế là
Dịch Sùng Chiêu mua một ít pháo que về, nói là cho Nhiếp Dập chơi.
Nhưng Nhiếp Dập đã không còn là trẻ con nữa, đâu còn chơi pháo que…
Khi đó Lý Tông Dũng và bà Dương đã về phòng nghỉ ngơi rồi, vì bụng lớn nên Nhiếp
Nhiên được Dịch Sùng Chiêu đỡ về phòng, đáng thương cho Nhiếp Dập ăn xong còn phải cầm pháo que đứng ở ngoài cửa đốt rất lâu, lạnh đến nỗi mũi đỏ bừng, sau đó mới run cầm cập về phòng, may mà nó không bị cảm. 6
Qua Tết, kỳ nghỉ của Dịch Sùng Chiêu kết thúc, anh lại bắt đầu đi làm, Nhiếp Dập thì hết kỳ nghỉ đông cũng đặt vé máy bay về
trường, trong nhà chỉ còn hai người già và một phụ nữ có thai.
Cuộc sống cứ tĩnh lặng trôi qua như vậy, cho đến khi thời tiết ấm dần, cơ thể Nhiếp
Nhiên đã rất nặng nề, ngay cả Dịch Sùng
Chiêu cũng cố gắng tan làm sớm để về nhà.
Thật ra anh vốn muốn đem công việc về nhà làm, như vậy cũng có thể thuận lợi chăm sóc Nhiếp Nhiên, ngộ nhỡ cô sinh, hai người già sẽ không dìu được cô.
Nhưng chức trách của anh như thế, nội dung công việc cũng cơ mật, vì vậy mang việc về nhà là không thể nào, cuối cùng anh chỉ có thể cố gắng tăng ca làm cho xong, sau đó dành thời gian ở nhà với cô.
Chỉ là có dành thế nào, từ đầu đến cuối vẫn cần anh trấn giữ ở đơn vị.
Chiều hôm đó anh bị Vu Thừa Chinh gọi đi, nói là có tài liệu cần anh đích thân phê duyệt.
Nhiếp Nhiên biết anh bận nên không ép
anh ở lại, Dịch Sùng Chiêu cũng chắc chắn hôm nay cô không có chuyện gì nên mới đi.
Nhưng không ngờ anh vừa đi, cô đã cảm thấy bụng mình đau tức khó chịu.
Cô không gọi điện thoại quấy rầy Dịch
Sùng Chiêu mà bảo bà Dương chuẩn bị tất cả đồ đạc nhập viện đã xếp sẵn ra từ đầu.
Bà Dương biết có lẽ cô sắp sinh rồi nên vội vàng đi lên tầng chuẩn bị. Lý Tông Dũng nghe xong cũng khẩn trương cùng đi thu dọn.
Đến khi bọn họ chuẩn bị xong, Nhiếp
Nhiên cảm thấy cơn đau càng ngày càng rõ ràng. Vốn cô còn muốn tự lái xe đến bệnh viện nhưng đành phải bỏ.
Cô vội bảo Lý Tông Dũng gọi lính cần vụ lái xe Dịch Sùng Chiêu để lại, đi nhanh đến bệnh viện.
Đến nơi, bác sĩ kiểm tra tử cung cho cô, kết quả còn chưa mở được ba phân, cô vẫn phải nằm đó chịu đựng.
Nhiếp Nhiên biết là chưa sinh ngay được nên cô không gọi điện thoại cho Dịch Sùng
Chiêu tránh làm ảnh hưởng đến công việc của anh nữa, dù sao đợi anh tan làm đến cũng thế.
Nhưng cô không ngờ Lý Tông Dũng lo lắng quá đã gọi cho anh rồi, đến lúc Nhiếp
Nhiên đau tối tăm mặt mũi thì thấy Dịch
Sùng Chiêu lao từ ngoài phòng bệnh vào.