Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2574
ĐÓN CÔ VỀ
Vốn dĩ hôm qua bà cụ còn lo lắng Tiểu Dịch ngắt điện thoại của cô có phải là muốn từ chối cô không. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là anh vui vẻ đến mức vội chạy tới đây.
Nghĩ tới đây, bà càng vui hơn: “Được được được, chỉ cần hai đứa tốt là được rồi! Hai đứa tiếp tục nghỉ ngơi đi, hôm nay để bà làm bữa sáng.”
Nhiếp Nhiên từ chối ngay: “Vậy sao được bà nội, để cháu làm cho.”
“Không cần không cần, hôm nay bà nấu cơm, hai đứa đi nghỉ ngơi đi, tiếp tục nghỉ ngơi.”
Bà Dương cười đẩy bọn họ vào trong phòng.
Hai người không dám giằng co với bà
Dương, sợ bà cụ vấp ngã nên ngoan ngoãn trở lại phòng trước.
Dịch Sùng Chiêu nhìn Nhiếp Nhiên, hỏi:
“Làm thế nào bây giờ? Bà nội bảo chúng ta tiếp tục, vậy hay là… chúng ta tiếp tục đi?”
“Bà bảo chúng ta tiếp tục nghỉ ngơi.” Nhiếp
Nhiên tức giận sửa lại.
“Vậy chúng ta tiếp tục nghỉ ngơi.”
Vừa dứt lời, Dịch Sùng Chiêu đã bế cô lên,
Nhiếp Nhiên vô thức ôm lấy cổ anh.
Dịch Sùng Chiêu rất hài lòng với phản ứng của cô, mỉm cười, bế cô lên giường.
Nhiếp Nhiên thấy anh định làm bậy tiếp thật, vội vàng nói: “Được rồi đấy, anh định để bà nấu bữa sáng một mình à?”
“Dĩ nhiên không rồi, anh đùa thôi, em trông anh cả một đêm rồi, nghỉ ngơi đi, anh đi nấu.” Dịch Sùng Chiều chỉnh lại
chăn cho cô rồi cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu: “Đừng, trong sân bừa bộn lắm, phải thu dọn đã kẻo bà nội đạp phải lại ngã mất.”
“Để anh làm.” Anh vội vàng ấn cô xuống.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Bị đập một cái đã ngất đi, nói thật, mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi tử tế đúng không?”
Ý cô là anh vất vả hơn cô, anh nên nghỉ ngơi mới đúng.
Dịch Sùng Chiêu khẽ thở dài: “Vậy thì cùng làm đi, xong sớm ăn cơm sớm.”
Nói xong anh cúi xuống chạm trán mình vào trán cô.
Hai người đánh răng rửa mặt xong, Dịch
Sùng Chiêu vào phòng bếp, Nhiếp Nhiên thì dọn dẹp sạch sẽ sân nhà.
Sáng sớm, ánh mặt trời vừa đẹp, ba người ngồi ở cái bàn nhỏ trong sân ăn bữa sáng nóng hổi.
Bà Dương thấy lúc ăn cơm Dịch Sùng Chiêu không ngừng gắp thức ăn cho Nhiếp
Nhiên, còn nhắc nhở cô cẩn thận nóng mà vui vẻ.
“Lần này Tiểu Dịch đến là để đón con bé này về à?”
“Vâng, cháu đến đón cô ấy.”
Dịch Sùng Chiêu nói xong, tâm trạng vui vẻ của Nhiếp Nhiên lập tức tiêu tan.
Cô đi rồi không phải chỉ còn một mình bà
Dương à?
“Bà nội, hay là… bà đi cùng chúng cháu đi?” Cô vội đề nghị: “Dù sao bà ở chỗ này cũng có một mình, còn không bằng đi cùng cháu, cháu còn có thể chăm sóc bà.”
Bà Dương lắc đầu từ chối: “Không được không được, Dương Tử ở đây một mình, bà
không yên tâm. Hơn nữa bà cũng lớn tuổi rồi, xương khớp kém, đi từ đây ra đầu thôn còn mệt, đi theo hai đứa sẽ liên lụy đến hai đứa.”
Nhiếp Nhiên cuống lên: “Sao lại là liên lụy!
Cháu đã nói từ đầu rồi, sau này cháu sẽ chăm sóc bà.”
“Bỏ đi, bà sống ở đây quen rồi, cháu bảo bà đổi chỗ, bà cũng không quen được.” Bà
Dương nói.
“Nhưng mà…”
Bà Dương ngắt lời: “Bà nội biết tâm ý của cháu, nhưng bà thật sự không muốn đi, bà muốn ở lại đây với Dương Tử, thằng nhóc này ở trên núi một mình, bà sợ nó sẽ cô đơn.”
Nhiếp Nhiên không sao nói ra được lời vừa rồi. Cô không thể tước đoạt quyền ở bên cháu trai của bà cụ được.
Dịch Sùng Chiêu lấy một cái phong bì ra
khỏi túi, nói với bà Dương: “Bà nội, bà cầm lấy khoản tiền này đi.”
“Như vậy sao được, các cháu ở đây chăm sóc bà, còn làm nhiều việc, tốn kém nhiều thứ, bà không thể nhận khoản tiền này được.” Bà Dương nhìn độ dày của phong bì, xua tay lia lịa.
Dịch Sùng Chiều chỉ cái phong bì, nói: “Bà nội, đây không phải là tiền của chúng cháu, là tiền Dương Thụ để lại cho bà.”
“Đây là tiền của Dương Thụ?” Bà Dương khựng lại.
Dịch Sùng Chiêu nhân cơ hội này nhét phong bì vào tay bà cụ: “Đúng vậy, là cậu ấy giữ lại nói muốn biếu bà.”
“Thật sao?”
“Vâng ạ.”
Hỏi đi hỏi lại, bà Dương mới vuốt ve cái phong bì, mắt rưng rưng.
“Được được được… cháu trai ngoan… còn biết để lại tiền cho bà…”
Nhiếp Nhiên nhìn Dịch Sùng Chiêu liên tục an ủi bà Dương.