Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2575
ANH LẤY TIỀN Ở ĐÂU RA THẾ?
Nhiếp Nhiên và Dịch Sùng Chiêu ăn sáng xong lại thu dọn nhà của một lúc, xách nước đổ đầy ang rồi mới dọn đồ chuẩn bị rời đi.
“Bà nội, bà ở một mình phải chú ý an toàn.” Trước khi đi, Nhiếp Nhiên vẫn nhắc nhở dặn dò bà Dương mãi: “Ang đầy nước rồi, thịt cháu cũng đã thái sẵn, treo hết ở bên trong. Đồ ăn buổi tối cháu cũng để trong nồi cho bà rồi, nếu bà đói, lúc nào cũng có thể ăn.”
Bà Dương bật cười: “Con bé ngốc này, bà sống một mình ở đây nhiều năm như vậy, có gì mà không yên tâm. Hai đứa đều ở trong quân đội, nhất định phải chú ý an toàn.”
“Bà nội, chúng cháu biết rồi.” Dịch Sùng
Chiêu ôm vai Nhiếp Nhiên nói với bà
Dương.
Bà Dương thấy tư tế của anh, hài lòng gật đầu: “Còn nữa, nếu đã quyết định lấy nhau rồi, có mấy lời bà nội không thể không nói.”
“Bà nói đi ạ.” Dịch Sùng Chiêu cười.
“Kết hôn không giống với yêu nhau, cuộc sống không tránh được trắc trở, hai đứa còn trẻ, sẽ có lúc giận dỗi, cho nên nếu thật sự đến bước kia thì hãy nghĩ đến những lời hôm nay đã nói.”
“Yên tâm đi bà nội, cháu nhất định sẽ không để cô ấy chịu tủi thân đâu.”
Bà Dương cười, trên gương mặt hiền từ phủ đầy nếp nhăn: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Hai người tạm biệt bà Dương xong, quay sang nhà trưởng thôn và mấy hộ dân xung quanh.
“Trưởng thôn, sức khỏe của bà Dương không được tốt, có một số việc không làm được, hy vọng ông có thể để ý một chút, đây là chút tâm ý của chúng cháu, mong ông nhận lấy.”
Trưởng thôn vừa nhìn thấy cái thẻ ngân hàng kia đã cau mày lại: “Cháu nói gì thế, lúc các cháu chưa đến chăm sóc bà Dương đều là mấy nhà chúng tôi chăm, nhiều năm như vậy không nhận một phần tiền, bây giờ sao có thể nhận! Cháu nghĩ chúng tôi là người thấy tiền sáng mắt à?”
Nhiếp Nhiên thấy trưởng thôn không vui, vội vàng giải thích: “Không phải thế ạ, trưởng thôn đừng hiểu lầm.”
“Vậy cháu mang tiền ra là có ý gì!”
Con người trưởng thôn ngay thẳng, những năm qua làm việc đều vô cùng công bằng chính trực, chưa bao giờ thiên vị ai nên rất có uy danh ở đây. Ông trừng mắt khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Dịch Sùng Chiêu biết hành động của mình khiến đối phương phản cảm nhưng vẫn bình tĩnh giải thích: “Trưởng thôn, ông đừng kích động, khoản tiền này đơn vị cho, một phần là cho tất cả mọi người, dù sao lần tang sự này mọi người cũng đã tốn kém, còn một phần là để lại cho bà Dương.
Bây giờ chỉ có một mình bà Dương, sức khỏe lại không tốt, tiền cũng không có, cháu trai duy nhất cũng mất rồi, chúng cháu thì sắp phải đi, ngộ nhỡ bà đột nhiên muốn ăn cái gì hoặc trong nhà hỏng cái gì cần mua nhưng không nỡ mua thì dùng số tiền này mua cho bà, đừng bỏ tiền túi ra.”
“Thế này…
Dịch Sùng Chiêu thấy sắc mặt trưởng thôn dịu đi, mỉm cười nhét thẻ ngân hàng vào trong tay ông: “Mọi người đều không dễ dàng gì, cuộc sống của bà cần mọi người chăm lo, không có lý nào còn phải bỏ tiền túi ra suốt được.”
“Đúng vậy, trưởng thôn, thật ra thì số tiền này chỉ là gửi ở chỗ ông thôi, đến khi bà
Dương cần thì ông tiêu giúp ấy mà.” Nhiếp
Nhiên cũng lên tiếng phụ họa.
Cuối cùng trưởng thôn vẫn bị bọn họ thuyết phục.
“Được rồi, vậy tôi tạm thời nhận lấy khoản tiền này, chi tiêu bao nhiêu tôi sẽ ghi lại, khi nào mọi người đến sẽ cho mọi người xem.”
“Được, cứ quyết định như thế đi.”
Nói với trưởng thôn xong, Nhiếp Nhiên và
Dịch Sùng Chiêu tạm biệt mọi người lên xe, đi ra khỏi thôn.
Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế phụ, nhìn cái thôn mình ở gần một tháng càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong gương chiếu hậu, cô mới thu hồi ánh mắt.
Cô cười hỏi: “Thật ra số tiền kia đều là của anh đúng không?”
Dịch Sùng Chiêu khen: “Em nói xem sao em lại thông minh như vậy hả?”
Nhiếp Nhiên khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên không hề để ý đến câu khen ngợi của anh:
“Bây giờ anh không phải Hoắc Nhị thiếu rồi, lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Hoắc Hoành có tiền, có quyền khuynh đảo cả thành phố A.
Dịch Sùng Chiêu thì không có nhiều tiền như vậy, mặc dù là một quân nhân và đội trưởng xuất sắc, nhưng có lợi hại thế nào thì tiền trợ cấp mỗi tháng cho binh lính cũng có hạn.
Thời buổi này có ai làm lính mà phát tài đâu.
Đúng như dự đoán, cô nghe thấy Dịch Sùng
Chiêu nói: “Anh đưa hết tiền trợ cấp những năm qua ra.”