Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2573
CẢM ƠN EM ĐÃ ĐỒNG Ý
“Thật ra thì lời bà nội nói em không coi là thật, giữa chúng ta không tồn tại chuyện ai cầu hôn ai.”
Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện sống chết, đâu phải kiểu tình cảm như những đôi tình nhân bình thường. Đời này nếu như không phải đối phương, chỉ sợ hai người sẽ không chấp nhận bất cứ ai khác. Cho nên ai cầu hôn ai có gì khác nhau.
Nhưng Dịch Sùng Chiêu lại nói: “Bà nội nói đúng, nên là anh cầu hôn mới đúng.”
Ban đầu Nhiếp Nhiên cướp chuyện thông báo tình cảm của bọn họ cho thiên hạ, lần này ngay cả cầu hôn cũng cướp, anh thật sự nghi ngờ rốt cuộc mình thích một người
đàn ông hay một cô gái.
Những chuyện này rõ ràng nên là đàn ông làm mới đúng!
Hơn nữa, anh rất muốn dành cho cô nghi thức này. Mỗi nghi thức trong từng giai đoạn đời người con gái, anh đều muốn cho cô.
Nhiếp Nhiên thấy ánh mắt kiên định của anh, cô cười gật đầu: “Được rồi. Vậy… em đồng ý lấy anh, Dịch Sùng Chiêu.”
Mặc dù anh biết Nhiếp Nhiên sẽ đồng ý, nhưng nghe thấy câu này, trong lòng vẫn cuộn trào mãnh liệt.
Bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, cô từ kháng cự đến tiếp nhận anh, rồi cùng anh vượt qua trăm cay nghìn đắng.
Nhưng may mà cực khổ lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng nhận được một tiếng đồng ý của cô.
Chỉ cần có đồng ý, cho dù cực khổ thế nào anh cũng thấy như ăn mật.
“Cảm ơn em đã đồng ý.” Anh đứng lên ôm cô vào lòng, giọng hơi run.
Nhiếp Nhiên vùi đầu vào hõm vai anh, nghe giọng anh mà mềm lòng, cũng bắt chước anh, nhẹ nhàng nói bên tai anh:
“Không có gì.”
Dịch Sùng Chiêu bật cười.
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, cảm thấy nói lời âu yếm vậy là đủ rồi, đang muốn bảo anh đi làm đồ ăn sáng cho bà, mới ngẩng đầu lên đã thấy bóng đen trước mắt phủ xuống.
Còn không chờ cô kịp phản ứng, Dịch Sùng
Chiêu đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Không giống với nụ hôn lúc thì nóng bỏng lúc thì dịu dàng trước kia, lần này anh hôn nhiệt liệt mà thành kính.
Từ khóe miệng đến đầu lưỡi, chỗ nào anh cũng hôn vô cùng cẩn thận.
Nhiếp Nhiên bị ép ngửa đầu trong vòng tay anh, bất tri bất giác hai tay đã ôm lấy anh.
Từ sau khi Dịch Sùng Chiêu trở về, bọn họ chưa hề tiếp xúc thân mật. Lần nào Dịch
Sùng Chiêu cũng kiêng dè đang ở trong đơn vị, ở phòng làm việc dễ bị người bắt gặp, hơn nữa cô huấn luyện cũng đủ mệt mỏi rồi, anh không muốn có thêm gánh nặng nên họ đều chỉ âu yếm chút thôi.
Sau đó cô lại tự ý rời khỏi đơn vị, khiến bản thân sống dở chết dở, đừng nói đến chuyện thân thiết, không làm anh tức chết đã may lắm rồi.
Nghĩ vậy thì đúng là đã lâu lắm bọn họ không làm gì thật.
Mà lúc này môi trường kín đáo, lại đang trong phòng, còn có một cái giường, người bên dưới tự giác ôm cổ anh, ánh mắt anh tối đi.
Lúc anh vừa luồn tay vào trong áo cô, còn chưa phủ lên chỗ mình tâm tâm niệm niệm kia thì bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền tới một tiếng vang dội khiến hai người hoàn hồn lại.
“Là bà nội!”
Nhiếp Nhiên buông tay ra, đi giày ra ngoài.
Dịch Sùng Chiêu cũng vội đi theo. Dù sao người già vẫn quan trọng hơn.
Hai người một trước một sau lao ra ngoài, thấy bà Dương luống cuống đứng ở sân, bên cạnh là chỗ bừa bãi tối hôm qua còn chưa dọn.
Có lẽ vừa rồi bà Dương ra ngoài không cần thận va phải mấy thứ này nên mới phát ra tiếng động.
“Bà nội, bà không sao chứ?” Nhiếp Nhiên quan sát bà cụ từ trên xuống dưới.
Lúc này bà Dương mới hoàn hồn lại, lắp bắp trả lời: “Bà… bà không sao… bà không cẩn thận và phải cái này, không… không
đánh thức hai đứa chứ?”
Nhiếp Nhiên và Dịch Sùng Chiêu nhìn nhau, anh hậm hực nói: “… Không ạ.”
Nghe vô cùng ai oán.
Nhiếp Nhiên không nhịn được muốn cười, nhưng vì bà Dương ở đây nên cố nhịn xuống, đồng thời chuyển chủ đề, hỏi: “Bà nội, sao hôm nay bà dậy sớm thế?”
“Bà lo cháu thức trắng đêm chăm sóc Tiểu
Dịch vất vả nên muốn dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho hai đứa.” Bà Dương nói xong, lại nghĩ tới gì đó, ân cần hỏi Dịch Sùng Chiêu:
“Tiểu Dịch, cháu không sao chứ?”
Anh cười trả lời: “Không sao, bà nội.”
“À ờ… tối hôm qua bà thật sự không cố ý…”
Bà Dương vẫn còn áy náy với chuyện tối qua.
Đối mặt với một bà cụ tám mươi tuổi, Dịch
Sùng Chiêu không sao trách cứ được, chỉ nói: “Là cháu không đúng, không gọi điện
thoại cho Nhiếp Nhiên trước, làm hại bà nội buổi tối không được ngủ ngon.”
Nói tới chuyện này, bà Dương híp mắt cười: “Thật ra cháu muốn tạo bất ngờ cho nó đúng không?”