Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2570
TRỘM
Ăn tối xong, bà Dương đi nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên thu dọn xong bát đũa, chuẩn bị nước rồi vào nhà tắm tắm nước nóng
Lúc trở lại phòng mình, cô vừa lau tóc vừa ngồi xếp bằng ở trên giường gọi điện thoại cho Dịch Sùng Chiêu.
Vốn dĩ cô không muốn gọi, dù sao cô biết Dịch Sùng Chiêu nhất định sẽ đồng ý. Hơn nữa bọn họ ai cầu hôn, ai được cầu hôn đều như nhau. Nhưng vừa rồi bà Dương nói vậy nên cô cảm thấy đây là chuyện cả đời chỉ có một lần, không nhận được câu trả lời trịnh trọng hình như cứ cảm thấy hơi… tiếc nuối.
Vì thế, cô quyết định phải đền bù một chút.
Nhưng không ngờ điện thoại anh lại tắt máy.
Lúc chiều tín hiệu không tốt, cắt ngang cuộc trò chuyện thì cô có thể hiểu được, nhưng bây giờ cô đã xuống núi rồi, không có cuộc gọi nhỡ nào thì thôi đi, mà Dịch
Sùng Chiếu lại còn tắt máy?
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ bà Dương nói đúng, anh đổi ý muốn trốn rồi?
Nhưng suy nghĩ hoang đường này vừa lóe lên trong đầu, Nhiếp Nhiên đã cười khẽ.
Dịch Sùng Chiêu trốn ấy à?
Trừ khi là địa cầu hủy diệt.
Cuối cùng cô vẫn quy về khả năng công việc, vì vậy không lãng phí thời gian gọi tiếp, mà dứt khoát cúp điện thoại, lau tóc rồi đi ngủ.
Ngủ đến lúc nửa đêm, Nhiếp Nhiên đột nhiên mở mắt ra. Với sự nhạy bén đối với nguy hiểm nhiều năm của cô, cô có thể cảm nhận được hình như trong sân có một tiếng vang nhỏ xíu. Nơi đây hoang vu hẻo lánh, người dân xung quanh ngày nào cũng gặp nhau, chắc không đến nỗi có trộm chứ?
Hơn nữa nhà bà Dương nghèo muốn chết, trừ mấy cái bàn ghế mới ra, không có gì đáng giá cả.
Tên nào không có mắt lại đến đây trộm thế?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, lặng lẽ ngồi dậy bước đến cửa đợi kẻ gian đi vào.
Bóng đêm yên tĩnh không một tiếng động,
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ trong sân từ từ đến gần.
Một bước… hai bước… ba bước…
Nhiếp Nhiên có cảm giác đối phương đã đến gần cửa phòng, thậm chí còn đặt tay
lên chốt cửa, lúc nào cũng có thể đẩy cửa vào.
Cô căng thẳng, nhìn chằm chằm sự chuyển động của chốt cửa.
Nhưng đúng lúc này, trong sân vang lên một tiếng động lớn.
Nhiếp Nhiên giật mình, đang thấy lạ thì nghe thấy tiếng bà Dương ngoài cửa.
“Giỏi lắm thằng trộm này, dám đến nhà bà, còn muốn lẻn vào phòng cháu gái bà à, nghĩ bà già này dễ bắt nạt lắm đúng không! Bà đánh chết mày, đánh chết mày!”
Nhiếp Nhiên thầm kêu không ổn, ngộ nhỡ bà Dương xảy ra chuyện gì thì nguy!
Cô lập tức tông cửa xông ra ngoài, ngăn bà
Dương đang cầm miếng gỗ giặt quần áo lại:
“Bà nội, bà nội!”
“Cháu đừng sợ, vừa rồi tên trộm này định
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
lẻn vào phòng cháu, bà ở cửa sổ thấy rất rõ!”
Buổi tối bà Dương định đi tiểu, vô tình thấy có một cái bóng đen đang lén lén lút lút ở cửa phòng Nhiếp Nhiên qua cửa kính.
May mà cửa trong suốt nên bà cụ thấy rất rõ ràng, vì thế nhân lúc kẻ gian kia chuyên tâm cạy cửa, bà nhặt miếng gỗ giặt quần áo lên đập tên kia.
“Cháu mau về phòng đi, tên này rất xấu xa!”
Nhiếp Nhiên thấy bà Dương bảo vệ mình, bảo mình đừng sợ, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Ngay cả cướp biển cô cũng không sợ, còn sợ một kẻ trộm à?
Chỉ sợ tên trộm kia thấy cô còn phải khóc nữa.
“Bà nội, bà đừng kích động, chú ý sức khỏe.” Nhiếp Nhiên vội vàng trấn an bà
Dương, rất sợ huyết áp của bà tăng cao.
Đáng tiếc bà Dương đã giận nên thật sự không dễ khống chế.
Trong thôn không có đèn đóm sáng trưng như ở thành phố, đến tối nhà nhà đều đen sì, không thấy rõ người, người kia bị đánh nằm dưới đất rồi mà bà Dương vẫn còn muốn đánh tiếp.@
Nhiếp Nhiên hơi luống cuống.
May mà bà Dương hô to đánh thức hàng xóm xung quanh, bọn họ vừa nghe thấy bà hô hoán đều vội xông ra.
“Bà Dương, có chuyện gì thế?”
“Đúng vậy, bà Dương, chuyện gì vậy?”
Một nhóm người lao vào sân, bà Dương vội vàng hô lên: “Tất cả mọi người mau tới đây, tên trộm này vừa định lẻn vào phòng cháu tôi, đúng lúc bị tôi bắt ở trong sân, mọi người mau bắt hắn lại sau đó báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát!”
Mọi người nghe mà cũng tức giận.
“Có chuyện này thật à?”
“Thật là quá đáng!”
“Trong thôn chúng ta sao xảy ra loại chuyện này chứ, tôi phải xem xem rốt cuộc là thằng ranh nào lại muốn lẻn vào phòng con gái nhà người ta, đúng là không có lương tâm!”
Mọi người cầm đèn pin soi xuống đất, sau đó há hốc mồm.