Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2569
B.
uổi tối hôm đó Nhiếp Nhiên nấu một bữa thịnh soạn cho bà Dương.
Bà Dương vừa ngủ trưa dậy thấy cái bàn trong sân bày nhiều đồ ăn liền cười: “Ôi con bé này, hôm nay cháu gặp chuyện tốt gì mà làm nhiều đồ ăn ngon như vậy?” “Chẳng lẽ không gặp chuyện tốt thì cháu không thể nấu nhiều món ngon cho bà à?” Nhiếp Nhiên bề một bát canh đậu phụ cá diếc nóng hổi vừa nấu xong ra.
Bà Dương cười híp mắt nhìn một bàn đầy đồ ăn: “Chỉ có hai người chúng ta, cháu nấu thế này thật lãng phí.” Từ sau khi Dương Thụ đi, trong nhà chỉ có một mình bà cụ, già rồi nên không nấu được cơm, lại thêm có một mình ăn, dần dà ngày nào cũng cơm canh đạm bạc.
Nhưng từ sau khi hai đứa bé này đến, ngày nào cũng có chay có mặn còn có canh, vô cùng phong phú.
Thật ra thì ban đầu Nhiếp Nhiên nấu cơm không ngon, có thể nói là khó ăn. Từ trước đến giờ cô không xuống bếp, sau đó học của bác gái hàng xóm, dần dần nấu cơm cũng đâu ra đấy.
Nhiếp Nhiên dọn cơm xong, đi ra thấy bà Dương đang rất vui vẻ.
Chậc chậc, bà cụ này đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.
“Được rồi được rồi, đúng là có chuyện tốt, cho nên nhất định phải chúc mừng mới được.” Bà Dương tò mò hỏi: “Chuyện tốt gì?” Nhiếp Nhiên tủm tỉm, làm ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói: “Bà nội, cháu sắp kết hôn rồi.” “Kết hôn? Đó là chuyện tốt! Không đúng, Tiểu Dịch tới rồi à?” Bà Dương nói rồi định đứng lên chuẩn bị vào phòng bếp xem.
Nhiếp Nhiên cười đỡ lấy bà cụ: “Anh ấy chưa đến, chúng cháu nói trong điện thoại.” “Điện thoại?” Bà Dương không che giấu được vẻ hụt hẫng, nhưng sau đó lại hào hứng hỏi: “Có phải khoảng thời gian này nó nhớ cháu, cho nên không nhịn được cầu hôn cháu trong điện thoại không?” Ặc…
Nhiếp Nhiên do dự một lát, thành thật trả lời: “Không phải là cháu nhớ anh ấy, không nhịn được cầu hôn anh ấy trong điện thoại.” Bà Dương nghe mà thấy âm dương điên đảo, xụ mặt xuống, cau mày nói: “Thế này…
thế này sao được, cháu… cái con bé này thật là… không thấy xấu hổ!” Bà cụ trừng mắt, hiển nhiên không đồng ý việc Nhiếp Nhiên chủ động cầu hôn.
Nhiếp Nhiên không hiểu những suy nghĩ của bà cụ, ngồi xổm xuống khuyên nhủ:
“Cái này có gì khác nhau đâu, dù sao không phải anh ấy cầu hôn cháu thì chính là cháu cầu hôn anh ấy thôi, chuyện tình yêu làm gì mà phân chia này nọ.” Bà Dương mắng: “Nói linh tinh, sao lại không! Cháu cầu hôn nó thì sau này cháu sẽ khổ, con gái phải để đàn ông cầu hôn mới được, nếu lấy được quá dễ, nó sẽ không biết quý trọng.” Nhiếp Nhiên nghe mới hiểu, hóa ra bà cụ thương mình.
Nhưng mà…
Lấy được quá dễ sẽ không biết quý trọng?
“Có chuyện này ạ?” Hai kiếp cô chưa bao giờ kết hôn nên W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m không biết hóa ra phụ nữ để đàn ông cầu hôn là vì nguyên nhân này.
Bà Dương nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên rồi!
Cháu còn trẻ quá nên không hiểu gì cả.” Bà cụ lải nhải đủ thứ kinh nghiệm của người từng trải, Nhiếp Nhiên nghe mà không biết làm sao: “Nhưng cháu cầu hôn rồi, ván đã đóng thuyền rồi.” “Vậy nên bà mới nói cháu ngốc.” Bà Dương lại mắng cô, nhìn thấy cô vô tội bĩu môi, lại hỏi: “Thế nó đồng ý chưa?” Nhiếp Nhiên nhớ lại một lúc mới nói:
“Hình như chưa đồng ý, bởi vì sau đó điện thoại đột nhiên bị ngắt…” Bà Dương kích động: “Cháu xem đi, cháu xem đi! Bà nói rồi mà, con gái phải dè dặt, phải dè dặt! Lần này xong rồi, nó mà không đồng ý thì cháu làm thế nào?” Nhiếp Nhiên bị bà cụ dọa giật mình, cô vội vàng trấn an: “Không đâu bà.” Có lẽ bà Dương nghĩ cô và Dịch Sùng Chiêu là cặp tình nhân bình thường nên mới có phản ứng như vậy. Nhưng Dịch Sùng Chiêu đã nói với cô chuyện kết hôn mấy lần rồi, là cô mãi không đồng ý.
“Anh ấy sẽ đồng ý.” Bà Dương cảm thấy cô quá trẻ tuổi, quá tin tưởng đàn ông, không hiểu lòng người hiểm ác. Bà vừa lo lắng vừa đau lòng thay cô: “Cái con bé này đúng là… quá ngốc.” Cô ngốc sao?
Nhiếp Nhiên cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt không hề thay đổi, liên tục trấn an: “Thật mà, cháu biết chắc.” “Cháu đó, đúng là xấu hổ, xấu hổ…” Bà Dương vừa tức vừa không biết làm sao.
Nhiếp Nhiên cong môi cười: “Bà, cháu thật sự muốn lấy anh ấy, cực kỳ muốn.” Giọng cô không lớn nhưng vô cùng kiên định làm bà Dương nhất thời cứng họng,