Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2571
LÀM NGƯỜI TA ĐAU LÒNG, LÀM NGƯỜI TA CƯỜI
Nhiếp Nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia mà ngây ra.
“Dịch Sùng Chiêu?”
Cô vừa hô lên, bà Dương cũng dừng lại.
“Ơ! Đúng là Tiểu Dịch này!” Người xung quanh khẽ hô lên.
Lúc này Nhiếp Nhiên không quan tâm được đến bà Dương nữa, vội vàng tiến lên vỗ Dịch Sùng Chiêu đang nằm dưới đất:
“Này, anh có sao không? Có nghe thấy em nói chuyện không?”
Nhưng Dịch Sùng Chiêu đã hôn mê, nhắm mắt lại rồi.
“Dịch Sùng Chiêu, anh có biết em là ai không?”
Nhưng vỗ liên tục mấy cái, Dịch Sùng
Chiêu vẫn không có phản ứng gì.
Mọi người nhắc nhở: “Không phải là bị đánh chết rồi chứ?”
“Bốp…”
Bà Dương giật mình làm rơi cái miếng gỗ giặt quần áo trong tay xuống.
“Không phải chứ? Tôi… tôi không cố ý…”
Bà Dương sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy.
Nhiếp Nhiên vội vàng an ủi: “Bà nội đừng lo, yên tâm đi, anh ấy da thô thịt dày, đánh mấy cái không có vấn đề gì đâu.”
Cô biết với sức bà Dương mà muốn đánh chết Dịch Sùng Chiêu thì chắc chắn là
chuyện không thể. Mặc dù vậy cô vẫn rất lo lắng có phải anh xảy ra vấn đề gì rồi không, lập tức nói với anh Ngưu: “Mau đi tìm bác sĩ đi.”
Anh Ngưu vội vàng chạy ra ngoài tìm bác sĩ. Những người khác thì ba chân bốn cẳng khiêng Dịch Sùng Chiêu vào trong nhà.
Chỉ một lúc sau bác sĩ đã tới, ông ta kiểm tra cẩn thận một lúc mới nói: “Cậu ấy không sao, có lẽ là mệt quá, cộng thêm bị đánh ngất lúc không phòng bị, ngủ một giấc là được rồi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp Nhiên vẫn lo lắng hỏi: “Có bị chấn động não nhẹ không?”
Với năng lực của Dịch Sùng Chiêu, chắc chắn anh đã phát hiện ra bà Dương nên mới không đánh trả, để cho bà đập vào người, ngộ nhỡ đập vào đầu thì không hay.
Bác sĩ cười nói: “Không, yên tâm đi, không bị đập vào đầu, chỉ vào cổ thôi.” Sau đó ông
Thấy Dịch Sùng Chiêu không sao, mọi người cũng đều yên tâm, chuẩn bị ai về nhà nấy.
“Bà nội, bà đi nghỉ đi, ở đây có cháu là được rồi.”
Bà Dương lại lắc đầu: “Không, bà phải chăm sóc nó, dù sao cũng là do bà đánh nó, bà…”
Mấy người xung quanh vội đỡ bà cụ, nói:
“Ôi bà Dương, bà lớn tuổi vậy rồi đừng có làm bậy nữa. Hơn nữa lát Tiểu Dịch tỉnh lại, hai đứa nhỏ còn phải nói chuyện riêng, bà ở chỗ này cũng không tiện.”
Thật ra mọi người sợ bà Dương lớn tuổi rồi, cuối cùng không biết là ai chăm sóc ai nên cố ý nói như vậy.
Bà Dương không phản đối nữa, để mọi người đỡ về phòng.
Chỉ một lát mọi người đã đi hết.
Cô không ngờ Dịch Sùng Chiêu lại đến đây.
Hóa ra anh tắt máy là vì lên máy bay.
Thật là…
Muốn cho họ ngạc nhiên, kết quả bị bà
Dương đập cho một trận.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn cười.
Nhiếp Nhiên thấy anh chưa kịp thay quần áo huấn luyện thì biết lúc ấy anh vội đến đây thế nào.
Vừa nãy hình như bác sĩ nói anh quá mệt mỏi…
Chắc là khoảng thời gian này anh làm việc không ngừng nhỉ?
Dù sao anh cũng ở bên cạnh chăm sóc cô quá lâu, việc của Quân khu 9 chất thành đống rồi.
Nhưng dù thế, anh vẫn cố dành thời gian bay đến…
Nhiếp Nhiên cảm thấy đau lòng.