Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2568
CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI
Chị Ngưu tưởng cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hoặc là bên kia chưa có ý này, sợ cô không vui nên vội vàng chuyển chủ đề.
“Nào nào nào, em xem chị này, chỉ mải nói chuyện thôi, bánh này ngon lắm, do chị tự tay làm đó, em nếm thử xem.”
“A, được ạ, cảm ơn chị.” Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, cười nhận lấy cái bánh, chậm rãi ăn.
Cái bánh nếp kia đúng là rất ngon ngọt, thơm mùi nếp, nhưng thói quen của Nhiếp
Nhiên cho dù có thay đổi thế nào cũng không thể thay đổi được hoàn toàn.
Đồ Dịch Sùng Chiêu làm cô có thể yên tâm
ăn, người khác… ít nhiều cô vẫn theo bản năng hơi mâu thuẫn, cho nên chỉ ăn một nửa, nói là buổi trưa ăn no quá, giữ lại buổi tối ăn.
Chị Ngưu không miễn cưỡng, nói chuyện với cô một lúc nữa. Thấy Nhiếp Nhiên có vẻ rất thích chỗ quần áo giày dép nhỏ kia, chị lại nói chuyện kiểu dáng màu sắc với
CÔ.
Nhiếp Nhiên ở đó một lúc rồi định rời đi.
Chị Ngưu nhiệt tình cứ bắt cô phải mang mấy cái bánh nếp về ăn.
Vì vậy, Nhiếp Nhiên xách một thùng nước cùng mấy cái bánh nếp trở về.
Về đến nơi, cô phát hiện bà Dương vẫn còn ngủ trưa trong phòng nên đi đổ nước vào trong ang, đặt mấy cái bánh vào nồi ủ ấm, nhân lúc ánh mặt trời buổi chiều rất đẹp định ra ngoài một lát.
Thôn này không lớn, mấy ngày nay cô đã đi hết rồi, nhưng lúc này cô muốn yên tĩnh
một mình.
Ánh nắng cuối xuân ấm áp. Bầu trời quang đãng giống như được gột rửa, xanh thẳm mà tĩnh mịch.
Nhiếp Nhiên đi không mục đích ở trong thôn, cuối cùng lại bất tri bất giác đi đến trước mộ của Dương Thụ.
Mộ Dương Thụ ở trên núi, nói là chôn như vậy thì kiếp sau Dương Thụ sẽ may mắn, cộng thêm anh ta hy sinh nên được chôn riêng ở một chỗ.
Những ngày qua Nhiếp Nhiên dẫn bà
Dương đến đây vô số lần, quy củ ở nơi này tương đối nhiều, đến ngày đặc biệt còn phải lễ tế nên cô nhớ rất rõ đoạn đường này.
Nhiếp Nhiên đứng ở trước bia mộ của
Dương Thụ, nhìn khuôn mặt vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 20 của anh ta trên ảnh.
“Tôi lại đến rồi, nhưng hôm nay đến một mình, bà nội ngủ trưa, tôi… rảnh rỗi không
làm gì nên đến thăm anh.” Cô nói với tấm bia lạnh như băng.
“Khoảng thời gian này bà nội rất ổn, ăn được ngủ được, cảm xúc gần như đã ổn định, cho nên anh đừng quá lo lắng.”
“Còn nữa, những đồ đã lâu không sửa chữa trong nhà tôi cũng thay hết rồi, ngay cả cửa sổ cũng không bỏ qua cho, bây giờ trong nhà rất sáng, bà nội sẽ không vì tối mà bị vấp ngã nữa.”
“Anh làm cháu trai mà trước kia cũng không biết quan tâm bà nội, may mà bây giờ bà nội có tôi, anh… yên tâm nhé.”
“Nhớ là ở đó phải phù hộ cho bà khỏe mạnh sống lâu, tôi sẽ chịu mệt chăm sóc bà thay anh mấy năm.”
Nhiếp Nhiên đứng lẩm bẩm một mình, đột nhiên cô dừng lại.
Trên núi chỉ có một mình cô, cô vừa dừng lại, xung quanh đã yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Qua một lúc lâu, cô lại lên tiếng.
“Hôm nay tôi mang nước đến nhà chị
Ngưu, thấy chị ấy có thai rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy… quần áo giày dép nhỏ xíu như vậy đấy.”
“Anh nói xem, chân trẻ con nhỏ như thế thật à?”
“Cảm giác thật thần kỳ…”
“Tôi đột nhiên nghĩ, tương lai con của tôi và Dịch Sùng Chiêu…”
Nhiếp Nhiên nói tới đây thì khẽ cười:
“Được rồi, thật ra tôi tới chính là muốn nói với anh, nhất định anh không thấy được tôi mặc váy cưới đâu, ai bảo anh thất hứa trước. Nhưng… có chuyện này tôi có thể nói cho anh đầu tiên.”
Nói rồi cô lấy điện thoại ra khỏi túi, bấm dãy số duy nhất trong đó. Mới kêu mấy tiếng, điện thoại đã được kết nối.
“Muốn về rồi à?”
Hơn nửa tháng qua không phải Nhiếp
Nhiên chưa gọi điện thoại cho Dịch Sùng
Chiêu, nhưng lần này cô lại hơi căng thẳng.
“Dịch Sùng Chiêu, em nhớ anh.”
Người bên kia khựng lại mấy giây mới nói:
“Ngày mai anh đến đón em.”
Anh vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên đã nói:
“Chúng ta kết hôn đi.” ( )
Ánh nắng ấm áp ngày xuân chiếu xuyên qua kẽ lá khiến mặt đất loang lổ.
Rầm! Nhiếp Nhiên nghe thấy bên kia có một tiếng vang. 2
Sau đó điện thoại tắt máy.
Nhiếp Nhiên a lô mấy tiếng, tưởng là do tín hiệu nên đành cúp điện thoại.
Cô đứng ở trước mộ Dương Thụ, nhìn anh ta cười tươi tắn trong ảnh, nói: “Này, anh là người đầu tiên biết tôi sắp kết hôn đấy nhé.
Lần này anh vui rồi chứ?”
Nhưng đáp lại cô trừ nụ cười trầm mặc kia, chỉ có tiếng lá cây xào xạc.
Nhiếp Nhiên cảm thấy, có lẽ, đây chính là lời đáp và chúc phúc của Dương Thụ với cô.