Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2567
ĐÃ TỪNG NGHĨ ĐẾN CHUYỆN KẾT HÔN CHƯA?
“Em là cháu bà Dương, em mang nước đến.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng bước chân trong nhà càng lúc càng gần, tiếp đó cửa được mở ra.
Chị Ngưu vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đã hộ lên: “Ôi! Sao em lại mang nước đến đây thế? Ba chị đâu?”
“Tay ông ấy bị treo, em bảo ông ấy đi khám bệnh rồi.” Nhiếp Nhiên vội vàng giải thích.
Nghe vậy chị Ngưu mới thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị nói cảm ơn thì sau lưng truyền đến một giọng nói: “Sao em lại
ra ngoài? Không phải bảo em nghỉ ngơi à?”
Anh Ngưu bỏ cái cuốc xuống, chạy đến đỡ chị Ngưu, vẻ mặt căng thẳng và sợ hãi.
Nhiếp Nhiên không hiểu gì, nghi ngờ có phải đầu anh Ngưu bị hỏng rồi không.
Cô đâu phải là người xấu, anh ta cũng thẳng như vậy làm gì?
Chẳng lẽ cô còn có thể bắt cóc vợ anh ta à?
Chị Ngưu quở trách: “Em không sao, em
Nhiếp xách nước đến cho chúng ta, em ra mở cửa thôi.”
Nhưng anh Ngưu vẫn nói: “Lần sau em bảo em Nhiếp để nước ở cửa là được rồi, cần gì phải tự ra mở cửa?”
“Làm gì có ai tiếp khách như vậy, em Nhiếp tốt bụng xách nước cho ba chúng ta, em còn không mở cửa cho em ấy à? Thế làm sao được!”
Anh Ngưu cau mày, thấy vợ mình giận thật
thì vội vàng thỏa hiệp giải thích: “Bây giờ em đang trong thời kỳ đặc biệt mà, bác sĩ nói ba tháng đầu phải cực kỳ cẩn thận.”
Cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng hiểu được, kinh ngạc nói: “Chị Ngưu có thai à?”
Nhắc đến chuyện này, chị Ngưu vốn còn tức giận lập tức vui vẻ hẳn, vẻ mặt hiện lên nét thẹn thùng và vui mừng của người lần đầu làm mẹ: “Ừ, khoảng thời gian này chị luôn không ăn được gì, khẩu vị rất kém, cho nên hôm qua đi khám, không ngờ là có thai rồi.”
“Vậy thì chúc mừng chị.” Nhiếp Nhiên vội vàng nói.
“Cảm ơn em.” Chị Ngưu chủ động mời:
“Nào nào nào, em gái, vào nhà uống nước đi.”
“Không cần đâu, chị nghỉ ngơi đi.” Nhiếp
Nhiên xua tay, cô không quên vừa rồi anh
Ngưu lo lắng thế nào, mình không quấy rầy thì hơn.
Nhưng lúc cô chuẩn bị xách nước đi thì bị chị Ngưu kéo lại: “Đừng! Em đừng nghe anh ấy, chị không yếu đuối như vậy đâu.
Nào nào nào, em mau vào uống nước đi, trời nóng thế này, em xách nhiều nước nhất định vừa mệt vừa khát.”
Nói xong chị Ngưu kéo cô vào trong nhà.
Vì chị ấy có thai nên Nhiếp Nhiên không dám đẩy, mặc cho chị ấy kéo vào.
Nhiếp Nhiên thấy trên giường bày đầy quần áo trẻ em, cái nào cũng nhỏ xíu, còn có giày nhỏ như bàn tay.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nên cô cảm thấy rất mới mẻ.
“Nào, em gái, nếm thử bánh nếp nhà chị làm đi, ngon lắm đấy.” Chị Ngưu rót cho cô một cốc nước ấm, lại lấy một đĩa bánh nếp nóng hổi ra.
“A, vâng ạ.” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm chỗ giày dép quần áo nhỏ kia, hỏi: “Chị, giày bé như vậy, em bé có thể đi vừa
không?” @
Cô chưa bao giờ thấy trẻ em mới sinh nên đã buột miệng hỏi một vấn đề ngốc nghếch làm chị Ngưu bật cười.
“Dĩ nhiên có thể rồi, chân trẻ con đầu lớn được bao nhiêu.”
Nhiếp Nhiên lúng túng khen: “Chị thật khéo tay.”
Nói xong cô đi đến bàn ngồi xuống, uống nước, thỉnh thoảng vẫn liếc chỗ quần áo nhỏ kia.
Chị Ngưu bật cười: “Chị học mẹ chồng chị đấy, chồng chị không cho chị làm việc, rảnh rỗi nên làm coi như giết thời gian.”
“Anh Ngưu yêu chị thật.”
Nhiếp Nhiên phụ họa một câu, ai ngờ làm chị Ngưu tò mò: “Em gái, bây giờ em cũng hơn 20 tuổi rồi nhỉ? Em và Tiểu Dịch đó… chắc yêu nhau được một thời gian rồi chứ?”
Nhiếp Nhiên không giấu giếm mà nói thoải mái: “Bọn em quen nhau hơn ba năm, yêu nhau hơn hai năm rồi.”
“Em từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”
Ở thôn bọn họ, về cơ bản yêu nhau nửa năm là xác định rồi, cho nên hơn hai năm với chị Ngưu là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng Nhiếp Nhiên nghe xong lại ngẩn ra.
“Kết hôn….”