Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2566
CHÁU BÀ DƯƠNG
Nhiếp Nhiên ở lại trong thôn nhỏ này sống cực kỳ điều độ. Có sự tồn tại của cô, những việc bà Dương không làm được, cô đều làm hết.
Quét dọn, sửa chữa cô đều có thể làm.
Ghế gỗ hỏng thì cô chặt làm củi đốt rồi tìm chú hàng xóm cùng lên thị trấn mua.
Sau đó cô còn sửa cả cái bếp lụp xụp.
Cuối cùng thấy sân bùn đất, cô không nhìn nổi nữa.
Có một lần, cô thấy bà Dương suýt ngã ở đây, người già đi đứng vốn không tiện, các nhà xung quanh đã đổi sang nền xi măng từ lâu rồi, bà Dương nhà nghèo, lại không có ai giúp, cho nên đến bây giờ vẫn chưa đổi được, Nhiếp Nhiên dứt khoát tìm một đội thợ đến sửa chữa hết.
Chỉ nửa tháng, Nhiếp Nhiên đã khiến nhà bà Dương sạch sẽ, đổi mới hoàn toàn.
Cửa sổ dán giấy trong nhà cũng không thoát được số phận bị Nhiếp Nhiên dỡ bỏ, đổi hết thành cửa kính, ánh mặt trời chiếu vào phòng khiến ngôi nhà sáng sủa hơn hằn.
Tất cả mọi người trong thôn đều biết cô gái trong quân đội này năng lực rất cao, làm việc hơn cả đàn ông.
Hơn nữa, Nhiếp Nhiên còn biết ăn nói, cũng xinh đẹp lanh lợi nên không có ai trong thôn không thích cô.
Ở trong thôn mọi người không gọi tên cô mà đều gọi là cháu bà Dương. Ngay cả bà
Dương gặp ai cũng giới thiệu đây là cháu tôi.
“Cháu bà Dương đi đâu thế?”
Buổi chiều, Nhiếp Nhiên ăn cơm xong định đi lấy nước thì gặp ông Ngưu nhà hàng xóm.
Bởi vì lần trước sửa sân, con trai và con dâu nhà ông Ngưu giúp nhiều nhất, Nhiếp
Nhiên đều ghi nhớ trong lòng, vì thế cười trả lời: “Cháu ra cổng thôn lấy ít nước.”
Lúc đi Dịch Sùng Chiêu đổ đầy cái ang nước trong nhà, nhưng lâu rồi cũng uống hết, trước kia bà Dương dựa vào hàng xóm giúp đỡ, thỉnh thoảng tự đi lấy, bây giờ cô ở đây, đương nhiên công việc này sẽ do cô làm.
Nhiếp Nhiên thấy ông Ngưu xách cái thùng, hàn huyên: “Ông Ngưu, ông cũng đi lấy nước à?”
“Đúng vậy, nhà hết nước rồi, ông định đi lấy một ít.” Ông Ngưu là một người nông dân điển hình, chất phác, hiền lành, ông giơ cái thùng không trong tay lên, nói sang sảng.
Nhưng mới giơ lên, tay ông lại đột nhiên rũ xuống, ngay cả gương mặt tươi cười cũng nhăn nhó lại.
Nhiếp Nhiên vội vàng tiến lên hỏi: “Tay ông làm sao thế?”
“Không sao, vừa nãy không cẩn thận bị ngã ruộng, chống tay xuống nên bị trật khớp thôi.” Ông Ngưu miễn cưỡng cười, xoay xoay cổ tay.
Nhiếp Nhiên bị thương là chuyện bình thường như cơm bữa, nhìn một cái đã biết đúng là trật khớp, nhưng ông Ngưu lớn tuổi rồi, vẫn phải bôi thuốc sớm mới được, kẻo để lại di chứng thì không ổn.
“Thế này đi, cháu đi lấy nước cho ông, ông đi khám đi.”
Nhiếp Nhiên cầm lấy cái thùng nước trong tay ông Ngưu nhưng bị ông từ chối: “Như vậy sao được, nước nặng lắm, sao lại để cho một cô bé xách được?”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Ông không biết à?
Ở trong quân đội chúng cháu đều phải vác nặng chạy bộ, chút nước này đối với chúng cháu mà nói không là gì cả.”
Ông Ngưu vẫn từ chối: “Vậy cũng không được, dù sao cháu cũng là con gái, sao có thể để cho cháu làm việc nặng được?”
Ở trong lòng ông, Nhiếp Nhiên luôn là một cô bé. Tay chân nhỏ xíu thế kia thật sự không nỡ để cô đi làm việc nặng.
Nhiếp Nhiên vẫn cầm lấy cái thùng, nói:
“Không sao đâu, ông mau đi khám tay đi, nếu không ngày mai không thể ra đồng làm việc được.” Thấy ông Ngưu vẫn muốn nói, cô lập tức nhắc nhở: “Ông đừng quên sắp phải gieo hạt rồi, nếu tay ông làm sao thì sẽ lỗ to đấy.”
Nông dân quan tâm nhất chính là mùa xuân gieo hạt, mùa thu thu hoạch, cho nên câu này của Nhiếp Nhiên khiến ông Ngưu do dự thật: “Vậy… vậy… vậy được rồi… bây giờ ông sẽ đi khám, nước này… làm phiền cháu bà Dương rồi…”
“Không có gì, lát nữa cháu sẽ mang đến nhà ông.” Nhiếp Nhiên cười vẫy tay, giục ông mau đi khám bệnh.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Được, con dâu ông ở nhà, cháu gọi nó mở cửa cho.”
Ông Ngưu dặn dò xong mới rời đi.
Nhiếp Nhiên xách hai cái thùng không đi đến cổng thôn lấy đầy hai thùng nước rồi chậm rãi đi về phía nhà họ Ngưu.
Bây giờ đã là cuối xuân, nhiệt độ dần nóng lên, ánh mặt trời buổi chiều gay gắt, cô xách hai thùng nước đi trong thôn chỉ một lát đã cảm thấy lưng mình hơi ướt.
Khó khăn lắm mới đi đến nhà ông Ngưu, cô để hai thùng nước xuống, đập cửa hỏi:
“Chị Ngưu có nhà không ạ?”
“Ai thế?”