Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2565
TRÊN ĐỜI HIẾM CÓ NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHƯ VẬY
Lúc rời đi, Nhiếp Nhiên tiễn Dịch Sùng Chiêu đến cổng thôn.
Anh dặn dò Nhiếp Nhiên: “Em nhất định phải cẩn thận, anh không có ở đây em không được làm loạn.”
“Em biết rồi, anh đã nói rất nhiều lần rồi.”
Sao anh lại dài dòng thế được nhỉ?
Rõ ràng là một người đàn ông nhưng giống y như một bà già lải nhải cả đường.
“Còn không phải anh sợ em không để tâm sao.” Dịch Sùng Chiêu gí vào đầu cô: “Nếu em nói anh phiền, vậy em nhắc lại một lần
những gì anh vừa nói xem.”
“Anh vừa bảo em đừng làm loạn ở đây.”
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn nhắc lại một lần rồi lẩm bẩm: “Thật ra thì ở chỗ này cho dù muốn làm loạn cũng không làm được.”
Dịch Sùng Chiều cau mày lại: “Em nói cái gì?”
Nhiếp Nhiên thầm nói không ổn, sửa lại:
“Được rồi, em biết rồi, em nhất định ngoan ngoãn, tuyệt đối không gây chuyện.”
Dịch Sùng Chiêu giãn chân mày ra, anh cầm mấy sợi tóc cô lên, nói: “Đợi xong việc anh sẽ về đón em.”
“Được, em biết rồi.” Nhiếp Nhiên ngoạn ngoãn gật đầu.
“Nếu nhớ anh thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.”
Hai người đứng nói chuyện một lúc, Dịch
Sùng Chiêu thấy ở đây gió lớn quá nên bảo cô về, mình thì lên xe rời đi.
Lúc chiếc xe việt dã dần dần biến mất trong tầm mắt, cô mới thật sự cảm nhận được Dịch Sùng Chiêu đã đi rồi.
Đứng thêm nửa phút nữa, cô mới trở về.
Về đến nơi đã thấy bà Dương đang phơi nắng trong sân.
Một tuần nay có Nhiếp Nhiên và Dịch Sùng
Chiếu bầu bạn khiến cảm xúc của bà cụ ổn định hơn không ít, cũng dần dần bước ra khỏi nỗi đau mất người thân.
Nghe thấy tiếng, bà cụ mở mắt ra, thấy
Nhiếp Nhiên đi một mình về thì hỏi: “Tiễn nó về rồi à?”
“Vâng, bà nội.” Nhiếp Nhiên đi vào trong sân, định tách nốt chỗ ngô còn sót lại của mùa đông để nghiền thành bột, làm bánh ngô cho bà cụ ăn.
Khoảng thời gian này, Nhiếp Nhiên học của
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Mấy ngày nay cô và bà Dương chung sống rất hòa hợp.
Không biết là bởi vì hai kiếp không có người thân hay là bởi vì áy náy với Dương
Thụ mà cô vô cùng kiên nhẫn với bà. Đến nỗi còn sắp thân thiết hơn cả cháu ruột.
Bà Dương lại lườm cô, cười mắng: “Còn tân hôn cái gì, chưa lấy chồng đã nói thế, có biết xấu hổ không hả?”
Nhiếp Nhiên cười lớn: “Không xấu hổ, anh ấy là người cháu thích, cháu nhớ anh ấy không phải rất bình thường à?”
Bà Dương cũng cười: “Nhớ hồi còn trẻ, ông nội Dương Tử cũng nói nhớ bà, nói cái gì mà chỉ thích bà, ông ấy không đi học, cũng không biết ăn nói, thẳng thắn nói như vậy làm bà ngượng muốn chết…”
Bà cụ nhớ lại chuyện cũ nên cười mãi.
“Như vậy còn không biết ăn nói ạ? Nếu không biết ăn nói sao lại lấy bà được chứ?”
Bà Dương mắng: “Con nhóc này! Lại còn dám cười bà!”
“Cháu đâu dám, cháu đang hâm mộ bà đấy.”
“Hâm mộ bà? Chẳng lẽ Tiểu Dịch không tốt à? Bà thấy nó đối xử với cháu rất tốt, đúng là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rơi, bà nội là người từng trải, nhìn ra được nó thật lòng với cháu.” Bà Dương tận tình nói.
“Cái này thì cháu biết.”
“Trên đời hiếm có người đàn ông như vậy, phải giữ chặt.”
“Cái này cháu cũng biết.”
“Hừ! Biết còn không lấy nó, con gái các cháu bây giờ thật lắm yêu cầu…”