Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2564
CUỘC SỐNG VỢ CHỒNG ĐƠN GIẢN
Cô chậm rãi đi đến, xuyên qua ánh đèn mờ thấy Dịch Sùng Chiêu đang bận rộn trước cái bếp lớn.
“Thơm quá.” Ngửi thấy mùi thơm bay ra trong nồi, cô lên tiếng.
Dịch Sùng Chiêu ngẩng đầu lên, cười dịu dàng: “Bà ngủ rồi à?”
“Vâng, ngủ rồi.” Nhiếp Nhiên đi vào, ra sức ngửi: “Anh nấu món gì mà thơm thế?”
Dịch Sùng Chiêu mở nắp nồi ra, lấy cho cô một bát: “Anh nấu ít cháo, em ăn chút đi, bận rộn cả ngày rồi.”
Đúng là Nhiếp Nhiên vừa đói vừa khát, cầm lấy cái bát định húp luôn.
Dịch Sùng Chiêu nhanh tay cầm lấy: “Nóng thế mà em ăn, muốn bỏng chết à?”
“Nhưng em vừa khát vừa đói.” Nhiếp Nhiên thấy đồ ăn đến tay còn mất thì cuống lên.
Dịch Sùng Chiêu đưa cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn cho cô: “Khát thì uống nước đi đã.”
Nói xong anh bê đồ ăn và cháo lên cái cối
Xay trong sân.
Gió đêm xuân thổi qua, chỉ một lát đã làm cháo nguội bớt.
Hai người ngồi đó ăn tối.
“Ngon không?” Dịch Sùng Chiêu hỏi.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Vâng, không tệ.”
“Vậy thì ăn nhiều đi.”
Dịch Sùng Chiêu vừa nói vừa gắp thức ăn bỏ vào trong bát Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy đồ ăn trong bát mình càng lúc càng nhiều, mà bát anh trừ cháo ra không có gì cả, thế là gắp đồ ăn trong bát cho anh: “Em ăn đủ rồi, anh ăn nhiều vào, hôm nay anh cũng mệt rồi.”
Dưới màn đêm, cái sân nhỏ vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của hai người. Mặc dù chỉ là nói chuyện bình thường nhưng với bọn họ lại vô cùng hiếm có.
“Anh chuẩn bị phần cho bà chưa?”
“Chuẩn bị rồi, vẫn để trong nồi, nếu bà tỉnh lại thì bê cho bà ăn.”
Hai người ăn xong, Dịch Sùng Chiêu đứng dậy thu dọn bát đũa.
“Hôm nay đã muộn lắm rồi, chúng ta tạm thời ở lại đây đi.” Anh nói với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ rồi nói: “Em muốn ở đây thêm mấy ngày, dù sao em cũng xin nghỉ ốm rồi, ở lại mấy ngày cũng không sao.”
“Ừ, anh ở cùng em.” Dịch Sùng Chiêu hình như đã sớm dự liệu được, gật đầu trả lời rồi tiếp tục dọn dẹp.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại từ chối đề nghị của anh: “Không cần, không phải Tiểu đoàn trưởng muốn anh về sớm để giúp à, anh mau về đi.”
Dịch Sùng Chiêu dùng tay lại, nhìn cô, nói:
“Không được, một mình em ở lại chỗ này, anh không yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm, chẳng lẽ nơi này còn có dã thú ăn thịt em à?”
Nhiếp Nhiên đứng lên định dọn thay anh, nhưng vừa mới xắn tay áo đã bị Dịch Sùng
Chiều ngăn cản: “Em vừa mới khỏi bệnh thôi, cần tĩnh dưỡng thật tốt, nơi này…”
Anh vốn định nói nơi này hoang vu hẻo lánh, thiết bị chữa bệnh cũng không có, nhưng còn chưa nói xong đã bị cô cướp lời:
“Ở đây non xanh nước biếc, cũng không gò bó thời gian, chẳng lẽ còn không phải là chỗ tốt nhất để điều dưỡng à? Nơi này không khí trong lành, ăn đồ nhà trồng ra, càng hợp để nghỉ ngơi hơn.”
Dịch Sùng Chiêu không nói được gì.
“Nhưng mà…”
Anh vẫn muốn bảo Nhiếp Nhiên suy nghĩ thêm, nhưng cô đã quyết định rồi: “Không những gì cả, cứ quyết định như vậy đi.”
Sau đó Nhiếp Nhiên bê bát đũa vào phòng bếp.
Dịch Sùng Chiêu biết cô lo lắng cho bà
Dương, muốn ở cùng bà cụ nên mới nói thế. Vì vậy anh đành thuận theo ý cô.
Dù quyết định như vậy, Dịch Sùng Chiêu vẫn không yên tâm mà ở lại thêm mấy ngày.
Trong mấy ngày này, anh sửa lại nóc nhà, đi lên núi chặt ít củi, đến đầu thôn gánh nước, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Nhiếp Nhiên thì nói chuyện với bà Dương, phần lớn nói những chuyện của Dương
Thụ ở trong quân đội.
Bà cụ nghe vừa hoài niệm vừa tự hào, cảm xúc cũng dần dần ổn định lại khiến Nhiếp
Nhiên yên tâm hơn.
Bà cụ đã ngần này tuổi rồi, cảm xúc ổn định, ăn được uống được, không đắm chìm trong bi thương là tốt nhất.
Bọn họ một người lo việc bên ngoài một người lo việc trong nhà, hiếm khi có được sống cuộc sống vợ chồng nhàn nhã như thế.
Nhưng nhàn nhã thì nhàn nhã, thấy Dịch
Sùng Chiêu ở chỗ này gần một tuần rồi, cuối cùng Nhiếp Nhiên vẫn phải giục anh.
Lúc này, Lý Tông Dũng cũng gọi điện thoại cho anh bảo anh mau trở về.
Tuy biên giới đã giải quyết nhưng vẫn cần sự hợp tác của các nước cho việc ổn định về sau, và chuyện đàm phán này nhất định phải do Dịch Sùng Chiêu làm mới được.
Vậy là dưới sự thúc giục của Nhiếp Nhiên và Lý Tông Dũng, cuối cùng anh vẫn phải trở về.