Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2563
SAU NÀY CHÁU SẼ CHĂM SÓC BÀ
Lúc tất cả mọi người đều đắm chìm trong bi thương thì một bác gái đi ra, nói với Nhiếp Nhiên: “Cô gái, bà Dương tỉnh rồi, muốn gặp cô.”
Nhiếp Nhiên ngẩn người, theo bản năng nhìn Dịch Sùng Chiêu rồi gật đầu: “Được.”
Trong căn phòng cũ nát tối tăm có mùi ẩm mốc, Nhiếp Nhiên khẽ cau mày quan sát.
Lâu năm không sửa chữa không nói, nóc nhà còn thủng.
Nếu không phải bây giờ trời không mưa, có lẽ cái nhà này đã dột rồi. Có thể nhìn ra được cuộc sống của bà cụ này tệ thế nào.
Nhiếp Nhiên nhìn bà cụ ngồi trên giường,
đắp một cái chăn mỏng, trong ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt bà càng thêm già nua.
Bây giờ Dương Thụ không còn nữa, chỉ sợ tương lại cuộc sống của bà càng không dễ dàng
“Bà, bà tìm cháu có chuyện gì thế?” Nhiếp
Nhiên đi tới, ngồi xuống giường hỏi.
Bà cụ vốn đang ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy Nhiếp Nhiên gọi, một lúc sau mới chậm rãi nắm lấy tay cô: “Cháu nói cháu trai bà… cứu mười mấy đứa trẻ, là thật à?”
Bà cụ tuổi cao sức yếu, lại bị thương quá độ nên nói chuyện vô cùng khó khăn.
Nhiếp Nhiên vội gật đầu: “Là thật ạ!”
Cô không ngờ sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên bà cụ hỏi lại là chuyện này.
Lúc này bà Dương mới thả lỏng tay cô ra, khẽ gật đầu giống như cảm khái: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”
Nhiếp Nhiên nhìn bà cụ đã tám mươi tuổi tự nói với mình mà cảm thấy nặng nề.
Một bà cụ sau khi đứa cháu trai duy nhất chết nghe được tin tức này, lại vẫn vui mừng vì những người được cứu.
Cổ họng Nhiếp Nhiên nghèn nghẹn, cô cầm đôi tay già nua của bà, khẽ nói: “Cháu xin lỗi bà, cháu không cứu được cậu ấy…”
Nếu như khi đó Dương Thụ không ngồi ở phía sau mà là mình, có lẽ…
Có lẽ…
Nhưng bà Dương lại lắc đầu: “Chuyện này không trách cháu, đây là số phận… đều là số phận…”
Nói đến đây, bà cụ lại lau khóe mắt mình.
Nhìn bà cụ cúi đầu không ngừng lau nước mắt, trong lòng Nhiếp Nhiên vô cùng chua xót.
Cô nắm chặt tay bà Dương, bảo đảm: “Bà, bà yên tâm, tương lai cháu sẽ chăm sóc bà, cháu sẽ không để bà không có ai để dựa vào.”
“Cháu bé ngoan… các cháu đều là những đứa bé ngoan…” Bà Dương khóc gật đầu nhưng có vẻ không coi lời cô là thật.
Có thể vì cảm thấy Nhiếp Nhiên là người trong quân đội, cho dù coi bà là bà nội mà chăm sóc thì cũng không chăm được mấy ngày.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại dùng sức nắm tay bà, nói rất nghiêm túc: “Cháu nói thật đấy, những gì Dương Thụ muốn hoàn thành nhưng chưa hoàn thành được, sau này cháu sẽ làm thay cậu ấy.”
Cô nói chân thành khiến bà cụ nghi ngờ:
“Cháu và thằng nhóc nhà bà là…”
“Có thể coi cháu là thầy của cậu ấy, ban đầu cháu là người đưa cậu ấy vào đơn vị dự bị.” Nhiếp Nhiên nói thật.
“Thầy?”
Bà cụ giật mình vì một cô gái nhỏ bé như
Nhiếp Nhiên lại là thầy của Dương Thụ.
Nhiếp Nhiên gật đầu, cụp mắt thở dài:
“Đúng vậy, là thầy. Chỉ là cháu không bảo vệ được cho cậu ấy.”
“Không trách cháu, có câu thầy dẫn vào cửa, tu hành dựa vào mình… là nó không có đủ năng lực.”
Nhiếp Nhiên không ngờ bà cụ không chỉ không trách tội mình mà còn an ủi cô.
Vậy mà… cuối cùng bà ấy lại rơi vào cảnh bất hạnh này.
Nhiếp Nhiên thở dài, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình: “Cho dù thế nào, bây giờ sự bận tâm duy nhất của cậu ấy chính là bà, cháu nhất định sẽ thay cậu ấy chăm sóc tốt cho bà. Bà yên tâm, cháu sẽ chăm sóc bà như bà nội ruột! Cháu nói được làm được!”
Bà Dương sững sờ, không thể tin nổi nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu, run rẩy đáp một tiếng: “Được…”
Sau đó cô lại kể cho bà Dương rất nhiều chuyện thú vị liên quan tới Dương Thụ ở trong đơn vị, bao gồm cả chuyện anh ta cứu những đứa trẻ kia.
Chuyện này trong đơn vị không có ai ngoài cô biết.
Nói mãi nói mãi đến tận khi trời tối.
Màn đêm buông xuống, Nhiếp Nhiên thu xếp ổn thỏa cho bà cụ rồi mới ra khỏi phòng.
Lúc này đám người ngoài sân đều đã rời đi, ngay cả Dịch Sùng Chiêu cũng không thấy đâu.
Lúc cô định gọi điện thoại tìm anh thì nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng vàng. 8
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m