Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2562
© cổng thôn chỉ có tiếng khóc của bà cụ. Tiếng khóc đau xé lòng này khiến người xung quanh khóc theo.
Trên đời này còn có chuyện gì bị thương hơn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ?
Tất cả mọi người thấy bà ấy khóc đều tiến lên khuyên giải an ủi.
“Bà Dương, bà đừng khóc, khóc nhiều không tốt cho sức khỏe. Nếu Dương Thụ đã đi rồi thì chúng ta nên nghĩ thoáng hơn.” “Đúng vậy, giống như cô gái này nói, người chết không thể sống lại, đừng khiến mình suy sụp.” “Bà Dương, bây giờ việc khẩn cấp là an táng Dương Thụ, để nó đi yên lòng.” “Đúng vậy, bây giờ quan trọng nhất là an táng cho nó.” Mọi người khuyên nhủ, cuối cùng miễn cưỡng tiến hành được tang sự.
Khi hạ táng cái hộp kia xuống, bà Dương lại khóc lớn. Bà ngã ngồi dưới đất, không ngừng khóc trong gió rét. Tiếng khóc đó như con dao cứa vào tim Nhiếp Nhiên, khiến cô không thở được.
Nhìn đám người kia dần dần san bằng hố, cô siết chặt tay lại.
Tất cả mọi thứ vẫn còn rành rành ở trước mắt.
Thậm chí cô còn nhớ lần đầu tiên ở trong phòng ăn Quân khu 2, anh ta chạy tới trước mặt chào hỏi cô. Gương mặt trẻ trung, không chút ưu sầu đó như hiện ra ngay trước mắt.
“Chào cô, tôi là Dương Thụ, Dương trong cây dương, Thụ trong cây dương.” Tất cả như những thước phim quay chậm chiểu qua trước mắt cô.
Nụ cười trẻ con của anh ta, gương mặt quật cường im lặng không nói gì của anh ta, vẻ mặt áy náy mà đau lòng của anh ta…
Sống mũi Nhiếp Nhiên cay cay.
Cô chính mắt chứng kiến cậu bé này trưởng thành, nhưng cuối cùng lại nhìn anh ta biến mất.
Đây là chuyện đau lòng biết bao.
Nhiếp Nhiên đang đắm chìm trong tiếng khóc bị thương kia thì đột nhiên cảm thấy một bàn tay ấm áp phủ lên tay mình.
Cô quay sang, thấy Dịch Sùng Chiêu đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào, đang nhìn cô.
Ánh mắt anh mang theo sự buồn rầu và lo lắng.
Nhiếp Nhiên biết anh đang lo lắng cái gì, vì thể cô cười với anh cho anh yên tâm.
Khoảng ba tiếng sau, đi kèm với tiếng khóc của bà Dương, cuối cùng tang sự cũng kết thúc.
Nhưng mãi mà bà Dương không chịu rời mộ, cứ ngồi đó sờ tấm bia khóc.
Dịch Sùng Chiều buông tay Nhiếp Nhiên ra đi lên phía trước, nói: “Bà ơi, về thôi.
Dương Thụ trên trời có linh thiêng thấy thế này cũng sẽ không yên tâm.” “Cháu trai của bà… cháu trai của bà…” Nhưng bà Dương vẫn lẩm bẩm, không hề nghe thấy lời anh.
Nhiếp Nhiên cũng tiến lên, chủ động nắm tay bà, nói: “Cháu trai bà rất lợi hại, trong lần chiến đấu này, cậu ấy đã cứu hơn mười đứa bé, cậu ấy là anh hùng! Cậu ấy chết vinh quang! Chúng cháu đều tự hào vì cậu ấy!” Có lẽ mấy chữ cuối cùng đã đánh vào lòng bà ấy khiến bà ấy nghẹn ngào nói: “Nhưng cháu trai bà… cháu trai bà mất rồi…” “Cháu trai bà mất rồi, nhưng Quân khu 9 chúng cháu đều là cháu của bà, chỉ cần bà không chê chúng cháu, tương lại chúng cháu sẽ chăm sóc bà, phụng dưỡng bà.” Dịch Sùng Chiêu nói chân thành.
Nhiếp Nhiên cũng gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần bà muốn, bà chính là bà nội của cháu.” Nếu như đây là điều duy nhất có thể làm vì Dương Thụ, cô không ngại gọi bà nội anh ta là bà nội.
“Từ nhỏ cháu đã không có bà nội, cũng không có cha mẹ, nếu bà không chê thì bà sẽ là bà nội của cháu! Sau này cháu thay cậu ấy chăm sóc bà!” Cô nghiêm túc nói.
Bà Dương nghe thấy thế, cuối cùng cũng quay sang nhìn Nhiếp Nhiên. Nhưng bà còn chưa kịp nói gì đã ngất đi.
Mọi người xung quanh đều giật mình. Bọn họ vội khiêng bà cụ về, gọi bác sĩ duy nhất trong thôn đến kiểm tra. Sau khi xác định bà chỉ đau buồn quá mức mà bất tỉnh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn bác sĩ xong, dân làng không đi ngay.
Bọn họ sợ mọi người đi hết, nhà cửa trống rỗng, bà cụ tỉnh lại sẽ mất hy vọng, cảm xúc lại trào dâng nên đều tụ tập ở trong sân, nhân lúc bà cụ chưa tỉnh cảm ơn Dịch Sùng Chiêu và Nhiếp Nhiên.
“Cảm ơn hai người đã đích thân đưa Dương Thụ về, thật là vất vả quá.” Trưởng thôn nói với bọn họ.
Dịch Sùng Chiều lắc đầu: “Không đâu, chúng tôi không thể cứu cậu ấy nên cảm thấy rất hổ thẹn.” Trưởng thôn thở dài: “Sống chết có số giàu sang do trời, chuyện này không trách mọi người, không trách… muốn trách cũng chỉ trách thằng bé này quá khổ… không có cái phúc đó… không có phúc…”