Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2561
ĐÓN TANG
Không cần Dịch Sùng Chiêu nói, cô cũng biết trong cái hộp này đựng gì.
“Đến giờ rồi, em thu dọn xong đồ đạc chưa?” Dịch Sùng Chiêu thấy Nhiếp Nhiên buồn bã, vội vàng chuyển chủ đề.
“Xong rồi.” Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, gật đầu rồi đi lên phía trước, đưa tay ra: “Cái này… đưa em đi.”
Dịch Sùng Chiêu cau mày, khuyên: “Cái này nặng, sức khỏe em không tốt, để anh cầm cho.”
Nhưng lần này Nhiếp Nhiên lại không khăng lắc đầu: “Anh còn phải cầm hành lý, lát nữa còn phải làm thủ tục lên máy bay, để em ôm đi.”
Dịch Sùng Chiếu nhìn ra được thái độ của cô rất kiên định, cho nên đành theo ý cô,
giao cái hộp kia cho cô.
Đầu mùa xuân vẫn hơi lạnh, vừa chạm vào cái hộp kia, cảm giác lạnh như băng đã truyền qua vải thấu vào tận tim cô.
Vốn là một người sống sờ sờ ra đó, bây giờ chỉ còn lại cái hộp nhỏ giữa hai tay này.
“Dương Thụ, tôi đưa anh về nhà.” Cô ôm cái hộp, nhẹ giọng nói một câu. 4
Dịch Sùng Chiêu đã thu dọn xong tất cả hành lý chuẩn bị lên đường, anh đi tới: “Đi thôi.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, ôm cái hộp đi ra khỏi phòng.
Cô ôm chặt cái hộp, cả đường cẩn thận bảo vệ, cho đến khi máy bay hạ cánh, bọn họ đổi sang đi xe, cô vẫn không buông ra.
“Bà nội Dương Thụ ở một thôn nhỏ hơi xa, lái xe có lẽ phải mất bảy tám tiếng, chắc sáng sớm ngày mai mới đến được.”
Dịch Sùng Chiêu lái xe đến vùng ngoại thành.
Nhiếp Nhiên thấy sắc trời ngoài cửa xe đã tối liền đề nghị: “Hay là chúng ta thay nhau lái xe đi.”
“Không cần, anh không sao.” Dịch Sùng
Chiêu lái xe, nhìn thẳng phía trước.
“Nhưng Tiểu đoàn trưởng nói với em là tay anh…” Nhiếp Nhiên nhìn tay anh, khẽ cau mày lại.
Dịch Sùng Chiêu vẫn nói: “Yên tâm đi, anh không sao. Đừng quên em vẫn ở trên xe.”
Làm sao anh có thể mang an toàn tính mạng của em ra đùa được?
Hình như Nhiếp Nhiên cũng nghe ra ý anh.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười khẽ trên khóe miệng anh cùng với ánh đèn đường màu vàng lướt qua đỉnh đầu bọn họ, thấy yên tâm hẳn.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, con đường bọn họ đi cũng càng lúc càng vắng.
“Muộn lắm rồi, em nhắm mắt một lúc đi kẻo ngày mai không có tinh thần.” Dịch
Sùng Chiêu thấy cô ngồi mãi không nói gì, cứ ôm khư khư cái hộp nên khuyên cô.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, lại ôm chặt hơn: “Em không buồn ngủ, khoảng thời gian này ngủ quá nhiều rồi, tối nay thức cùng anh cũng được.”
Dịch Sùng Chiều nghiêng đầu nhìn cô, lại nhìn cái hộp kia, cuối cùng vẫn không nói gì nữa.
Xe tiếp tục chạy về phía trước.
Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ từ đen kịt rồi chuyển sang sáng dần, tới khi trời sáng hằn.
Ở trên đường Dịch Sùng Chiêu mua cho cô ít đồ ăn. Hai người ăn xong cũng có tinh thần hơn, lại lên đường.
Sau hơn một tiếng nữa cuối cùng cũng thấp thoáng thấy cái thôn kia.
Xe càng lúc càng đến gần cổng thôn, Nhiếp
Nhiên thấy có một đám người đứng đó.
“Chuyện gì thế này?”
Vì khá xa nên cô cũng không thấy rõ, cảm thấy kỳ quái.
“Bọn họ tới đón Dương Thụ, cũng là… đón tang.” Dịch Sùng Chiêu thở dài một tiếng, trả lời.
Cảnh tượng trước mắt càng ngày càng gần,
Nhiếp Nhiên cũng thấy rõ hơn.
Quả nhiên, ai trong đám người cũng cài một miếng vải màu trắng ở eo, bà cụ đứng đầu thì ôm một khung ảnh đen trắng. Gió xuân hơi lạnh thổi qua, bà cụ lưng còng đứng run rẩy trong gió làm người ta cay mắt.
Xe dừng lại, Nhiếp Nhiên đẩy cửa xe ra trước ánh mắt tha thiết của bà cụ.
Cô từ từ xuống xe, ôm cái hộp gỗ đi từng bước đến chỗ bà ấy.
Mỗi bước đi lại thấy nặng nề hơn.
“Bà ơi, chúng cháu đưa Dương Thụ về rồi.”
Dịch Sùng Chiếu thấy Nhiếp Nhiên mím chặt môi không nói gì, đành chủ động tiến lên.
Câu này khiến bà cụ nghẹn ngào khóc lớn.
Người xung quanh vội vàng đỡ lấy bà.
“Cháu trai… cháu trai của bà…” Bà nhìn chằm chằm cái hộp gỗ trong tay Nhiếp
Nhiên, khóc không thành tiếng.
Nhiếp Nhiên cất bước đi tới đưa cái hộp cho bà: “Người chết không thể sống lại, xin bà nén bị thương.”
Bà cụ ôm chặt cái hộp giống như ôm bảo bối trân quý nhất, khóc lạc cả giọng.