Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2560
ANH TÔN TRỌNG QUYẾT ĐỊNH CỦA EM
Nhiếp Nhiên thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh thì hỏi: “Cho nên anh muốn em rời khỏi Quân khu 9?”
Dịch Sùng Chiêu lắc đầu: “Đây không phải là vấn đề anh muốn hay không, mấu chốt là ở em.”
“Dĩ nhiên, nếu như em muốn hỏi anh, anh nhất định đặt sự an toàn của em lên hàng đầu, điều này không cần nghi ngờ.” Dịch
Sùng Chiếu lại bổ sung một câu, thể hiện lập trường của mình.
Nhiếp Nhiên nghe xong cau mày lại, nhất thời rơi vào trầm tư.
“Thật ra… không phải từ đầu em đã ra sức muốn chạy trốn khỏi quân đội sao? Nếu như không phải vì anh, em đã rời quân đội sống cuộc sống tự do tự tại yên ổn của mình rồi, không phải sao?” Dịch Sùng
Chiêu lại nói.
Tất cả mọi người đều cho là anh sợ vì chuyện lần này. Nhưng thực ra không hoàn toàn đúng.
Từ lâu anh đã biết Nhiếp Nhiên muốn cuộc sống thế nào. mà bây giờ chính là thời cơ.
“Nếu như em muốn rời đi, thì đây là một cơ hội.”
Lời nhắc nhở của anh khiến Nhiếp Nhiên càng thêm do dự, nhưng một lúc lâu sau cô vẫn nói: “Vậy nếu như em nói không muốn thì sao?”
Anh hít sâu một hơi: “Nếu như em không muốn rời khỏi Quân khu 9, anh… cũng không ép em.” Anh dừng lại mấy giây, lại nói: “Bởi vì anh đã ép em một lần. Lần này em tự quyết định. Anh tôn trọng quyết
định của em.”
“Cho dù em nói em muốn ở lại?” Nhiếp
Nhiên nhướng mày.
“Nếu em thật sự muốn ở lại thì em nhất định phải học cách phục tùng, không được tự tiện hành động nữa.”
Nhiếp Nhiên hừ một tiếng: “Thật ra cho dù em trả lời thế nào, anh cũng thắng.”
Nếu cô rời đi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của anh, từ đây cách xa nguy hiểm. Còn nếu ở lại cũng phải nghe theo anh, sau này tuyệt đối không thể làm ra chuyện tùy hứng như thế nữa.
Dịch Sùng Chiêu cười khẽ, kéo cô vào trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: “Ở chỗ em, anh chưa bao giờ thắng cả.”
“Vậy sao? Vậy em quyết định…”
Nhưng Nhiếp Nhiên còn chưa nói xong đã bị Dịch Sùng Chiêu ngắt lời: “Chuyện này không vội, em không cần cho anh câu trả
Người trong lòng anh cứng đờ, một lúc sau mới ngước đầu hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Em về phòng chắc chắn sẽ bị bọn họ quấy nhiễu, ngủ cùng phòng với anh đi, chiều mai cùng đi.”
Ký túc xá Dịch Sùng Chiêu ở là một căn phòng đơn vô cùng đơn giản, bố cục y như những phòng bình thường khác.
Nhiếp Nhiên hỏi: “Sao em lại thấy anh có lòng riêng vậy?”
Dịch Sùng Chiêu bật cười, buông tay ra, nhìn cô nói: “Yên tâm đi, hôm nay anh lái xe cả chiều rất mệt, cho dù có suy nghĩ đó cũng không có sức. Còn em thì khác, ngủ cả ngày tinh thần dồi dào, nếu em có suy nghĩ gì đó thì anh cũng không chống cự được.”
Cô giận đến đau cả ngực, nói với anh hai chữ: “Cuốn xéo!”
Dịch Sùng Chiêu cười lớn.
Buổi tối hôm đó, Nhiếp Nhiên không về
phòng mình mà ở trong phòng của Dịch
Sùng Chiêu.
Hai người ngủ yên ổn trên chiếc giường đơn.
Buổi sáng ngày hôm sau, bị tiếng còi đánh thức, hai người mới rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Dịch Sùng Chiêu vẫn theo lệ cũ mang bữa sáng vào phòng cho cô ăn, còn anh thì sau khi ăn xong đến phòng làm việc của Lý
Tông Dũng báo cáo đơn giản.
Lúc trở lại, Nhiếp Nhiên thấy anh cầm một cái hộp gỗ nhỏ bọc vải trong tay.
Cảm xúc vốn bình tĩnh của cô lập tức trở nên nặng nề.
Nguồn : we btruy en onlin e.com