Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2559
LÚC ĐÓ ANH NGHIÊM TÚC ĐẤY
Lý Tông Dũng giật mình, nổi giận:
“Cái thằng này, muốn dọa chết ai thế!”
Dịch Sùng Chiêu đặt đồ ăn lên bàn làm việc, nghiêm túc nói với Lý Tông Dũng:
“Lần này cô ấy không đi, chú đừng cho cô ấy vào trong danh sách đó.”
“Cháu còn không biết xấu hổ mà nói nữa, không phải chú đã dặn đi dặn lại bảo cháu nói sớm với nó sao? Tại sao đến bây giờ nó vẫn không biết tin tức này?”
Được anh nhắc nhở, Lý Tông Dũng cũng nghiệm mặt lại. Trước khi rời khỏi bệnh viện ông đã dặn anh rồi, khi đó anh cũng đồng ý.
Nhưng Dịch Sùng Chiêu không hề tỏ ra áy náy và căng thẳng khi bị phát hiện, còn nói: “Cháu không muốn để cô ấy vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc hồi phục sức khỏe.”
“Vậy sao? Bây giờ nó đã khôi phục rồi, tại sao cháu vẫn không cho nó đi?” Lý Tông
Dũng không tin.
“Cô ấy mới khỏe chưa được bao lâu, cháu cảm thấy không vội.”
Lý Tông Dũng sầm mặt lại: “Cháu không gấp, hay là chưa từng muốn nói với nó?
Cháu làm như vậy chính là đang cắt đứt tiền đồ của nó.”
Không phải ai cũng có cơ hội được đi trao đổi giữa hai nước, hơn nữa người ta còn chỉ đích danh Nhiếp Nhiên, đây là cơ hội tốt biết bao.
“Dịch Sùng Chiêu, cháu không thể vì tình cảm cá nhân mà tự ý làm thế! Cháu làm thế còn không bằng để nó rời Quân khu 9, tránh lãng phí thời gian!”
Câu cuối cùng chỉ là do Lý Tông Dũng tức giận mới nói thôi, không ngờ Dịch Sùng
Chiều lại gật đầu: “Cháu cũng có suy nghĩ này, nhưng dù thế nào thì vẫn phải tôn trọng ý kiến của cô ấy.”
Lý Tông Dũng kinh hãi.
“… Cháu nói thật à?”
Dịch Sùng Chiêu lại gật đầu: “Vâng, cháu không muốn để cô ấy ở lại Quân khu 9.”
Lý Tông Dũng không cần hỏi nguyên nhân cũng biết tại sao anh lại có quyết định như vậy: “Cháu không thể vì chuyện này mà sợ đến mức đấy chứ?” Ông thở dài một tiếng:
“Đúng, lần này đúng là Nhiếp Nhiên nguy hiểm, nhưng mà… chú cảm thấy cháu vẫn nên cân nhắc thì hơn.”
Dịch Sùng Chiêu lắc đầu: “Thật ra không chỉ chuyện này, mà là tất cả. Mà cháu cũng nói rồi, dù sao thì cháu vẫn tôn trọng ý cô ấy. Nhưng với cháu mà nói, cháu không hy vọng cô ấy ở lại Quân khu 9 nữa.”
Lý Tông Dũng buồn bực, mệt mỏi nói: “Hai đứa suy nghĩ thêm đi.”
Nói xong ông rời đi trước.
Bởi vì ông biết lần này Nhiếp Nhiên nguy kịch đã động đến ranh giới cuối cùng của anh, cho nên có nói nhiều cũng không thay đổi được suy nghĩ này.
Đợi Lý Tông Dũng đi rồi, Nhiếp Nhiên mới hỏi: “Anh không muốn để em ở lại Quân khu 9 à?”
“Ăn xong đã rồi nói.” Dịch Sùng Chiêu bày đồ ăn ra, ngồi xuống cạnh cô bắt đầu ăn.
Thấy cả ngày anh không ăn được bao nhiều, Nhiếp Nhiên cũng không vội hỏi, nhân lúc còn nóng ăn cơm.
Chỉ một lúc sau, hai người đã ăn xong.
“Ăn xong rồi, bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Nhiếp Nhiên để đũa xuống, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hỏi.
Dịch Sùng Chiêu ngẩng đầu nhìn cô: “Em còn nhớ lúc đó anh nói với em rằng em không còn là binh lính Quân khu 9 nữa không?”
Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao anh đột nhiên nói tới chuyện này, cô đang cau mày cảm thấy kỳ quái thì nghe thấy Dịch Sùng
Chiêu nói: “Lúc đó anh nghiêm túc.”
“Tại sao? Chẳng lẽ anh vẫn giận em vì không thương lượng với anh à?” Nhiếp
Nhiên cảm thấy Dịch Sùng Chiêu không giống kiểu người so đo lâu như vậy.
“Về công, anh là đội trưởng Quân khu 9, đúng là cảm thấy bất mãn với hành động lần này của em. Về tư, anh không muốn em gặp phải nguy hiểm nữa.” Dịch Sùng Chiêu ngồi đối diện Nhiếp Nhiên với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh không phủ nhận trong lần hành động này em làm không tồi, không chỉ phân tán nhóm người của Mạc
Thừa vào trong núi, thậm chí còn khiến nước F phái thêm tiếp viện. Nhưng mà…
quá nguy hiểm, anh không muốn em rơi vào những nguy hiểm này thêm.”
Từ trước đến nay anh sợ nhất là đưa cô vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra.
Thậm chí còn nếm mùi đau khổ suýt nữa mất đi cô.
Anh không muốn trải qua thêm một lần nữa.