Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2558
CÔ ẤY KHÔNG ĐI!
Sau ba tiếng bay, lại thêm hơn hai tiếng đi trên đường cao tốc, lúc hoàng hôn Nhiếp Nhiên và Dịch Sùng Chiêu đã tới Quân khu 9.
Trên đường đi Nhiếp Nhiên được Dịch Sùng Chiêu chăm sóc hết mình, gần như không cảm thấy mệt mỏi. Còn anh, vừa xuống máy bay còn phải lái xe lâu, trong khi tay mới tháo bột không bao lâu.
Xe chậm rãi lái vào Quân khu 9.
Lúc này người Quân khu 9 đã kết thúc huấn luyện chuẩn bị đến phòng ăn ăn cơm, Dịch Sùng Chiêu không muốn cô đói nên bảo cô đến phòng làm việc của anh nghỉ ngơi, anh đến phòng ăn lấy cơm cho cô rồi đến chỗ Lý Tông Dũng báo cáo.
“Thật sự không cần phiền thế đâu, em đến phòng ăn ăn cơm là được rồi.”
Nhưng Dịch Sùng Chiêu khăng khăng nói:
“Hôm nay em mệt cả ngày rồi, đừng đi đi lại lại nữa, ở chỗ anh nghỉ ngơi tạm đi.”
Anh sợ Nhiếp Nhiên đến phòng ăn ăn cơm, đám người kia thấy cô trở lại chắc chắn sẽ hỏi đủ thứ, anh không đành lòng để cô trả lời bọn họ.
“Nhưng anh để Tiểu đoàn trưởng đợi thế không hay đâu.” Nhiếp Nhiên không biết suy nghĩ trong lòng anh, chỉ cảm thấy bọn họ trở lại không đi gặp Lý Tông Dũng, còn trong phòng ăn cơm hình như không ổn lắm.
“Trên đường về anh đã gọi điện thoại cho chú ấy rồi, không sao, hơn nữa anh qua đó cũng chỉ báo cáo một tiếng mà thôi, không có chuyện gì khác.”
Nhiếp Nhiên không có lý do gì phản bác, gật đầu trả lời: “Vậy được rồi.”
Dịch Sùng Chiêu mỉm cười, một tay dắt cô, một tay xách hành lý, đưa cô lên tầng.
Sắp xếp cho cô xong, anh xuống phòng ăn dưới tầng.
Nhiếp Nhiên ngồi chờ đợi trong phòng làm việc một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đang nghĩ có phải Dịch Sùng Chiêu về không, đã thấy Lý Tông Dũng đi vào.
“Hai đứa về rồi à?” Ông ngẩn ra rồi cau mày: “Cái thằng này, về cũng không nói cho tôi một tiếng, làm hại tôi vừa rồi còn thắc mắc sao lại có người bật đèn trong phòng làm việc.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày: “Không phải anh ấy nói đã báo cho ngài rồi à?”
“Chỉ mỗi một tin nhắn nói là sắp về, quỷ mới biết hai đứa về lúc nào.” Ông bất mãn với Dịch Sùng Chiêu lắm rồi.
Nhiếp Nhiên nghe mà bật cười, đây chính là gọi điện thoại mà anh nói à?
Lừa đảo quá rồi đó!
May mà Tiểu đoàn trưởng không trách tội, nếu không anh nhất định sẽ bị mắng một
trận.
“Anh ấy đi lấy cơm, chắc là sắp về rồi.”
Nhiếp Nhiên nói.
“Vậy được, đợi nó ăn xong bảo nó đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện bàn với nó.”
“Được.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, đồng ý.
Lý Tông Dũng không còn chuyện gì nữa, định đi, nhưng vừa mới cầm tay nắm cửa thì quay lại hỏi: “Đúng rồi, cô nghĩ thế nào về đề nghị của tôi rồi?”
“Đề nghị gì?” Nhiếp Nhiên không hiểu.
Lý Tông Dũng cau mày: “Nó không nói cho cô biết à?”
“Không.” Nhiếp Nhiên lắc đầu.
“Cái thằng này làm gì thế, tôi đã dặn đi dặn lại bảo nó thương lượng với cô mà, sao cô lại không biết gì hết?”
Thấy Lý Tông Dũng không vui, Nhiếp
Nhiên hỏi: “Rốt cuộc ngài muốn nói gì với tôi?”
Lý Tông Dũng dứt khoát quay lại, nói rõ với cô: “Lần này cô hợp tác với nước F không tồi, Tư lệnh Kevin muốn hai nước trao đổi, cô qua đó huấn luyện ngắn hạn.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc.
Hợp tác không tồi?
Cô nhớ tới cuộc nói chuyện của mình và vị
Tư lệnh kia.
Không phải ông ta muốn mượn lý do này để dùng việc công để báo thù riêng đấy chứ?
Lúc cô đang suy nghĩ, Lý Tông Dũng lại nói: “À đúng rồi, lần này bọn họ còn định tới thăm cô, nhưng tôi thấy cô cần nghỉ ngơi nên tạm thời bảo bọn họ là cô đang trong quá trình bình phục, không thể gặp khách.”
Thăm cô?
Vị Tư lệnh này tốt thế à?
Nhiếp Nhiên trầm ngâm một lát mới hỏi:
“Chỉ mình tôi thôi à?”
“Không phải, tổng cộng chọn mười người, nếu cô đồng ý thì là người thứ mười một.”
Nhiếp Nhiên trầm tư gật đầu, cô cảm thấy nhiều người đi như vậy chắc không có vấn đề gì.
Lý Tông Dũng thấy cô không nói gì, lại hỏi:
“Sao rồi, cô có muốn đi không?”
“Nhất định phải đi à?”
“Không đến nỗi thế, nhưng nếu cô đi được đương nhiên là tốt nhất. Dù sao đối phương cũng chỉ đích danh cô.”
Khi Lý Tông Dũng dứt lời, đã thấy Dịch
Sùng Chiều đi vào, quả quyết trả lời thay
Nhiếp Nhiên: “Cô ấy không đi.”