Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2557
XUẤT VIỆN TRỞ VỀ ĐƠN VỊ
Sáng sớm ngày hôm sau Dịch Sùng Chiều đi làm thủ tục xuất viện.
Lúc Nhiếp Nhiên thu dọn những đồ đạc cuối cùng, Tống Nhất Thành gõ cửa phòng bệnh, đi vào.
“Cô cứ đi như vậy à?”
Nhiếp Nhiên dừng tay, cười với anh ta:
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn phải mời anh một bữa cơm ư?”
Thật ra cô chỉ đùa thôi, nhưng không ngờ Tống Nhất Thành lại trả lời: “Cũng được, những ngày qua tôi chăm sóc cô nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ cô không nên cảm ơn tôi sao?”
Nhiếp Nhiên nghe anh ta nói vậy, có vẻ không đồng ý sẽ không ổn lắm nên nói:
“Lần sau đi, lần sau tôi đến sẽ mời anh ăn cơm.”
Nhưng lần sau rốt cuộc là lúc nào, thật ra cô cũng không biết.
Dù sao Quân khu 9 cũng không dễ ra vào, hơn nữa… cô xin nghỉ ra ngoài mời anh ta ăn cơm?
Nếu để cho Dịch Sùng Chiêu biết chuyện này, chắc sẽ náo loạn mất.
Tống Nhất Thành cũng rõ nhưng vẫn đồng ý: “Được rồi, vậy tôi đợi lần sau chúng ta gặp nhau. Nhưng nói trước nhé, tôi không muốn gặp cô trong tình trạng bị thương đâu.”
“Được, tôi nhất định khỏe mạnh xuất hiện trước mặt anh.”
Nhiếp Nhiên ngồi nói chuyện với anh ta mấy câu, chỉ một lúc đã thấy Dịch Sùng
Chiêu làm xong thủ tục xuất viện vào phòng.
Hai người lại gặp nhau.
Nhiếp Nhiên tự dưng nhớ lại câu Nhiếp
Dập nói ngày hai người này ra ngoài thì hơi lo lắng. Nhưng may mà cuối cùng hai người không ầm ĩ gì cả, chỉ gật đầu chào nhau, Tống Nhất Thành dặn dò anh mấy câu rồi rời đi.
Nhìn còn có vẻ… rất yên bình.
“Nghĩ gì thế?” Dịch Sùng Chiều đi đến kéo tay cô.
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không, em đang nghĩ lúc nào chúng ta về Quân khu 9 thôi.”
“Chắc là buổi tối.”
“Vậy ngày mai đến nhà Dương Thụ à?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu hỏi.
Dịch Sùng Chiêu vén tóc cô, nói: “Không cần vội thế, ở Quân khu 9 nghỉ ngơi một ngày rồi đi cũng không muộn.”
“Đừng, đi sớm đi, vì em mà đã chậm trễ một thời gian rồi, không thể kéo dài nữa.”
Thấy Dịch Sùng Chiều cau mày giống như muốn nói gì đó, Nhiếp Nhiên bồi thêm một câu: “Hơn nữa bà nội Dương Thu nhất định đang ngày đêm đợi anh ta về nhà.”
“… Được, nghe em, ngày mai chúng ta sẽ lên đường.” Dịch Sùng Chiêu im lặng một lúc rồi nói với cô.
Hai người thu dọn nốt rồi xuống tầng. Mới đến cổng bệnh viện đã nghe thấy có người gọi lớn: “Chị dâu.”
Dịch Sùng Chiêu đen mặt lại, ghét bỏ nói:
“Sao cậu lại đến đây?”
“Anh nói nghe tổn thương tình anh em thế.
Em đến tiễn hai người cũng không được à?” Hàn Nghiêu khoác vai Dịch Sùng Chiêu, làm ra vẻ đau lòng.
Vẻ mặt Dịch Sùng Chiêu dịu đi: “Công việc của cậu bận rộn, đừng tiễn nữa.”
“Vậy sao được, anh có thể không tiền, chị dâu thì em phải tiễn.”
Nói xong anh ta cười chạy tới trước mặt
Nhiếp Nhiên, cái dáng vẻ ân cần kia khiến
Dịch Sùng Chiêu sầm mặt lại, kéo lấy anh ta.
Cả đường Hàn Nghiêu ngồi ở ghế phụ huyên thuyên với Nhiếp Nhiên rất nhiều.
Không biết vì thân phận bối cảnh khác nhau hay anh ta trời sinh đã như vậy mà ăn nói rất ngọt, ngay cả người tính tình lạnh nhạt như Nhiếp Nhiên cũng phải mím môi cười.
Lúc đầu Dịch Sùng Chiều còn cảm thấy anh ta ồn ào, nhưng thấy tâm trạng Nhiếp
Nhiên không tệ nên không nói gì.
Cho đến khi xe dừng ở cửa sân bay, Hàn
Nghiêu vẫn còn lải nhải với Nhiếp Nhiên:
“Chị dâu, cũng không biết lúc nào chúng ta mới gặp lại nhau, chị…”
Dịch Sùng Chiêu kéo Nhiếp Nhiên qua, nói với Hàn Nghiêu: “Lần sau gặp lại, tôi và chị dâu cậu sẽ mời cậu ăn cơm.”
Nói xong anh dắt Nhiếp Nhiên đi vào trong sân bay, để Hàn Nghiêu đứng cạnh cửa xe hô lên: “Anh nhớ lời đấy!”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Anh có cần phải như vậy không?”
Dịch Sùng Chiêu ảo não: “Thằng nhóc này quá ồn ào, anh hơi hối hận vì tìm cậu ta giúp rồi.”
Anh nắm tay Nhiếp Nhiên bước nhanh vào trong sân bay.
Làm xong thủ tục, lại đợi một tiếng, cuối cùng cũng lên máy bay.
Ở trên máy bay, Dịch Sùng Chiêu bảo tiếp viên hàng không lấy cho một cái chăn, muốn cô tranh thủ thời gian nghỉ ngơi:
“Lát nữa xuống máy bay sẽ phải đi xe rất lâu, rất mệt.”
“Anh cẩn thận như vậy, em rất nghi ngờ có phải sau này anh không định để em ở lại
Quân khu 9 nữa không.”
Thật ra thì Nhiếp Nhiên chỉ đùa thôi, cô nói xong nhắm mắt định nghỉ ngơi thật.
Cô không hề thấy Dịch Sùng Chiều hơi khựng lại, sau đó chỉnh chăn cho cô, nói:
“Em nghỉ ngơi đi.”