Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2556
EM MUỐN TIỄN ANH TA ĐOẠN ĐƯỜNG CUỐI CÙNG
Tiểu thiếu gia mang theo suy nghĩ như vậy nhân ba ngày nghỉ ốm cuối cùng cố gắng học thêm từ Dịch Sùng Chiêu mấy chiều rồi mới hài lòng tạm biệt Nhiếp Nhiên, định trở về trường.
“Chị, anh rể… thật ra thì cũng không tệ lắm, nếu chị lấy anh ấy, em cũng sẽ không phản đối.” Trước khi đi, Nhiếp Dập ngồi ở trên ghế ăn bánh bao thịt mà trợ lý của Hàn Nghiêu mang đến, lúng búng nói với cô.
Nhiếp Nhiên thấy nó ăn ngấu nghiến, cười lạnh: “Bây giờ em còn quyền phản đối à?”
Chưa được một tuần nó đã bị Dịch Sùng
Chiêu thu phục, còn dám phản đối? Bây giờ nó không trói cô đưa đến trước mặt Dịch
Sùng Chiêu đã là không tệ rồi.
“Dĩ nhiên… có rồi…” Nhiếp Dập yếu ớt trả lời một câu.
Nhiếp Nhiên không thèm nhìn, dứt khoát vẫy tay bảo nó cút đi: “Được rồi, em mau về trường học đi, ngày mai chị cũng xuất viện rồi.”
“Vậy chị về Quân khu 9 luôn à?” Nhiếp Dập nghe thấy ngày mai cô xuất viện rời đi, ngay cả bánh bao thịt cũng không buồn ăn nữa.
“Chị trở về Quân khu 9 còn có chuyện phải làm.”
Nhiếp Dập buồn bực, một lúc sau mới hỏi:
“Thế lúc nào chúng ta mới có thể gặp nhau?”
“Không biết.” Quân khu 9 không phải nơi có thể tùy tiện đi ra ngoài, nếu không phải cô bị bệnh thì chưa chắc đã gặp được
Nhiếp Dập.
Nhưng lúc thấy nó cúi đầu không lên tiếng, cô vẫn ném cho nó một tờ giấy: “Đây là số điện thoại của chị, có chuyện gì gọi cho chị.”
Mắt Nhiếp Dập sáng lên, nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mặt tươi tỉnh: “Được!”
Nói chuyện thêm mấy câu, thấy sắp đến lúc nó trở lại trường, Nhiếp Nhiên đích thân đưa nó đến cửa cầu thang rồi quay về phòng bệnh, nhân lúc Dịch Sùng Chiêu đi lấy báo cáo tranh thủ thu dọn.
Lúc xong hết rồi vẫn không thấy anh trở lại, cô dứt khoát đi đến chỗ giáo sư xem sao.
Cô đi thang máy xuống tầng, đến phòng làm việc của bác sĩ, ai ngờ đến cửa thấy cửa không đóng hẳn, tiếng Dịch Sùng
Chiêu truyền từ bên trong ra: “Bác Sĩ
Vương, bây giờ cô ấy có thích hợp đi đường xa không?”
Nhiếp Nhiên dừng bước, đứng ở cửa, yên tĩnh chờ câu trả lời của giáo sư.
“Đường xa? Phải huấn luyện sao? Nếu như là huấn luyện, sức khỏe của cô ấy vẫn chưa thích hợp, cần tĩnh dưỡng thêm mới được.”
Giáo sư nghiêm túc nhắc nhở.
Dịch Sùng Chiêu gật đầu đồng ý: “Được, cháu biết rồi.”
Nhiếp Nhiên thấy anh không có ý nói tiếp, biết ngay anh không định cho mình đi. Vì thế cô đẩy thẳng cửa ra, hỏi: “Vậy nếu như không phải huấn luyện, chỉ là đi du lịch thì sao?”
Dịch Sùng Chiêu không ngờ Nhiếp Nhiên xuất hiện, anh sửng sốt.
Giáo sư trả lời: “Du lịch giải sầu thì không vấn đề gì. Nhưng cũng phải chú ý, không thể ham chơi quá.”
Nhiếp Nhiên nhìn Dịch Sùng Chiêu, cười như không cười bảo đảm với giáo sư: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ không ham chơi.”
Giáo sư đã hơn năm mươi tuổi, nhìn ánh mắt hai người bọn họ là biết họ có chuyện nên không hỏi nhiều, cho bọn họ đi.
Nhiếp Nhiên và Dịch Sùng Chiều cảm ơn giáo sư rồi cùng ra ngoài.
Về đến phòng bệnh, Nhiếp Nhiên mới nói:
“Bác sĩ nói rồi, du lịch giải sầu không thành vấn đề, cho nên…” Nói đến đây, cô chọc ngón tay vào ngực anh: “Đừng hòng bỏ em lại.”
Dịch Sùng Chiêu nắm lấy tay cô, chuyển sang thương lượng: “Hay là lần sau em hãy đi đi, lần này sức khỏe của em…”
“Rốt cuộc anh đang đắn đo cái gì?” Nhiếp
Nhiên ngắt lời anh, khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên là sức khỏe của em rồi, em mới khỏe lại…”
Nhiếp Nhiên không muốn nghe mấy cái cớ này, trầm giọng nói: “Nói thật.”
Có lẽ Dịch Sùng Chiều lo lắng cho sức khỏe của cô, nhưng không đến mức này được.
Thấy vẻ mặt cô lạnh đi, anh nói: “Anh không muốn em đau lòng áy náy.”
“Em đau lòng? Áy náy? Tại sao?”
Dịch Sùng Chiêu ôm cô vào trong lòng, cúi đầu giải thích: “Dương Thụ là do em đưa vào đơn vị, sau đó cậu ta vì em mà rời đơn vị, làm lính đào ngũ rồi gặp phải chuyện này, anh sợ em… sẽ giống như lần trước.”
Hóa ra anh sợ chuyện này!
Lúc này cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng hiểu tại sao anh luôn từ chối không để cho cô đi cùng.
“Không đâu, Cổ Lâm và Dương Thụ không giống nhau, Cổ Lâm là bị ép, không biết chuyện gì bị em đẩy ra ngoài, còn Dương
Thụ là có lựa chọn. Dĩ nhiên… không phải
em không tiếc thương, chỉ là… lúc ấy những gì có thể làm em đều đã làm rồi, em… không tiếc nuối nữa…”
Mặc dù Nhiếp Nhiên nói như vậy nhưng đến chữ cuối cùng, Dịch Sùng Chiêu vẫn nghe ra sự nặng nề và chua chát trong lòng cô.
Chỉ sợ sự không tiếc nuối của cô… vẫn mang theo mấy phần không trọn vẹn.
“Em chỉ muốn tiễn anh ta một đoạn đường cuối cùng.” Cô khẽ thở dài.
Dịch Sùng Chiêu mềm lòng: “Được, anh đưa em đi.”