Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2551
THẰNG NHÓC NÀY MUỐN LÀM PHẢN À?
Cậu thiếu niên rất tủi thân, hậm hực hô lên: “Chị!”
Tiếng kêu vô cùng ai oán và tức giận.
Đáng tiếc, người chị Nhiếp Nhiên này không hề phát hiện ra em trai kháng nghị, chỉ không có cốt khí mà nói: “Giới thiệu với em, đây là Dịch Sùng Chiêu, đội trưởng Quân khu 9.”
“Anh rể em.” Dịch Sùng Chiêu bổ sung một câu, hơn nữa còn bất mãn vì Nhiếp Nhiên cố ý lơ là thân phận này, anh liếc cô một cái làm Nhiếp Nhiên chột dạ.
“Đúng, anh rể em.” Vì vừa rồi đắc tội với anh nên cô đành phụ họa.
Nhiếp Dập thấy cô còn khẽ mỉm cười lấy lòng Dịch Sùng Chiêu thì oán hận nói: “Chị, chị thế này đúng là quá nhanh rồi! Mới quen nhau bao lâu đã bắt em nhận anh ta làm anh rể? Chị kết hôn chớp nhoáng cẩn thận đến lúc đó ly hôn cũng chớp nhoáng.”
Nó cố ý muốn chọc giận Dịch Sùng Chiêu, không ngờ lại đâm đúng điểm yếu của anh thật.
Câu ly hôn chớp nhoáng khiến sắc mặt
Dịch Sùng Chiêu sầm lại.
Lần này Nhiếp Dập sung sướng hơn nhiều.
Đáng đời!
Cho anh cướp chị tôi này!
Đồ khốn kiếp, cho anh tức chết đi!
Nhiếp Nhiên thấy tên ngốc này cố ý chọc giận Dịch Sùng Chiêu, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Thằng nhóc này bị ngốc à?
Chọc giận Dịch Sùng Chiêu, cuối cùng người xui xẻo sẽ là cô!
Người dỗ cũng là cô!
Đến cuối cùng phải bồi thường vẫn là cô!
Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy Nhiếp Dập không thể ở lại chỗ này, thế là ra lệnh đuổi khách: “Em có thể cút về trường rồi.”
Nhiếp Dập vui vẻ lấy đồ ăn trong túi lấy ra, bày bát đũa cho Nhiếp Nhiên: “Đừng, khó khăn lắm em mới khiến mình bị bệnh để vào đây thăm chị được mà.”
Không phải là giả vờ bị bệnh à?!
Cô vội hỏi: “Em bị bệnh chỗ nào?”
“Bị cảm.” Nhiếp Dập thấy mắt Nhiếp Nhiên tối lại, vội vàng thay đổi sắc mặt, đáng
Nhiếp Dập thấy chị mình kiên định như vậy, chỉ đành cúi đầu đi ra ngoài.
Nhưng trước khi đi, nó còn đi ngang qua trước mặt Dịch Sùng Chiêu, hếch cằm lên hừ một tiếng khinh thường.
Nhiếp Nhiên bị dáng vẻ ngu xuẩn của nó làm cho nghẹn họng.
Thấy nó còn định nói gì với Dịch Sùng
Chiêu, cô không chút nương tay nhặt gối lên ném vào đầu nó.
“Còn không mau cút đi!”
Nhiếp Dập ôm đầu như con chuột chạy khỏi phòng bệnh của Nhiếp Nhiên, kèm theo sau là tiếng cái gối đập vào khung cửa.
Cậu bé ngoài cửa thấy Nhiếp Dập nhếch nhác trốn ra thì cũng giật mình: “Anh
Nhiếp, anh… vẫn ổn chứ?”
“Ổn cái đầu cậu!” Nhiếp Dập trốn ra khỏi miệng cọp, đứng thở hổn hển trong hành
lang, nhưng lại cảm thấy mình chạy như vậy quá mất mặt, vì vậy gân cổ hô lên:
“Chị, chị đừng quên chị vẫn là một bệnh nhân! Bệnh nhân!”
Rõ ràng câu này có ý khác.
Kết quả một giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng cái cốc đập mạnh vào cửa.
Nhiếp Dập sợ hãi ôm đầu chạy.
Nó rất sợ Nhiếp Nhiên sẽ ném con dao gọt trái cây ra.
Dù sao người chị này của nó thật sự làm được chuyện này.
Cho nên phải chạy mau.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Nhiếp Nhiên mới không ném cái cốc khác trong tay, những sắc mặt cô vô cùng khó coi.
Thằng nhóc này phản rồi, từ lần cô qua đây thăm nó đến giờ là nó cứ hếch mặt lên trời, thế mà dám ăn nói với cô vậy đấy!
“Được rồi, mau ăn đi.” Dịch Sùng Chiêu thấy Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi, không biết tại sao lại dễ chịu hơn nhiều, tiến lên cầm lấy cái cốc trong tay cô, nói.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, thấy Dịch Sùng
Chiêu hình như đã quên vấn đề của Tống
Nhất Thành, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra thằng nhóc kia vẫn có chút tác dụng.
Nhiếp Nhiên thầm nghĩ.
“Anh cũng ăn đi, bận cả một ngày rồi.” Cô chủ động lấy đũa đưa cho anh.
Dịch Sùng Chiêu ừ một tiếng, cũng ngồi xuống ăn qua loa mấy miếng với cô, sau đó nghỉ ngơi.