Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2550
MUỐN LÀM ANH RỂ TÔI? MƠ ĐI!
Dịch Sùng Chiêu cau mày lại: “Đơn vị dự bị có quân y này à? Sao anh không biết?”
Với trí nhớ của anh, lúc anh ở đơn vị dự bị hình như chưa từng gặp bác sĩ Tống này trong phòng y tế.
Nhiếp Nhiên bật cười: “Anh ở đơn vị dự bị có mấy ngày, làm sao biết được?”
Lúc Tống Nhất Thành vào, Dịch Sùng Chiêu đã rời đơn vị dự bị rồi.
“Hai người rất thân à?” Dịch Sùng Chiêu liếc cô, hỏi.
Nhiếp Nhiên biết anh ghen rồi, nghĩ tới khoảng thời gian này anh trông coi mình không có nhân tính nào, thế là cô dứt khoát trêu anh, gật đầu nói: “Anh ta từng cứu em, còn vì em mà rời đơn vị.”
“Vì em? Xem ra tình cảm sâu nặng đấy.”
Dịch Sùng Chiêu nghiến răng nghiến lợi.
Nhiếp Nhiên cười thầm trong lòng những không hề lộ ra mặt: “Đúng thế, cực kỳ sâu.”
Kết quả anh sầm mặt lại, ngồi xuống mím môi không nói gì.
Thôi xong! Hình như đùa hơi quá rồi.
Nhiếp Nhiên vội nói: “Em trêu anh thôi.”
“Vui không?” Dịch Sùng Chiều lạnh lùng nhìn cô.
Nhiếp Nhiên lập tức lắc đầu: “Không vui.”
Anh chỉnh lại quần áo cho cô, Nhiếp Nhiên tiến lên kéo tay áo anh: “Đừng giận nữa, em đùa thôi, em và anh ta không thân chút nào.”
“Người ta đã từng cứu em, đó chính là ơn cứu mạng.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, khi bị Dịch Sùng
Chiêu lườm, cô vội vàng ho khan mấy tiếng, nói: “Anh không nghe giáo sư nói thiên chức của bác sĩ chính là cứu người à, vậy có là gì?”
“Người ta còn vì em mà rời đơn vị nữa.”
“Sao vì em được, anh ta là bác sĩ hàng đầu đi du học về, không thể nào cả đời làm một quân y nhỏ bé được.”
Dịch Sùng Chiêu cười như không cười nhìn cô: “Bác sĩ hàng đầu?”
“…” Nhiếp Nhiên không ngờ người đàn ông này lại hẹp hòi đến thế, ngay cả nửa câu khen ngợi cũng không được, cô vội vàng sửa lời: “Có hàng đầu thế nào cũng không lợi hại bằng anh, anh rất lợi hại, anh là đại đội trưởng của Quân khu 9, hơn nữa còn từng là Nhị thiếu của nhà họ Hoắc người người tôn kính, đó là nhân vật làm mưa làm gió, đến cuối cùng anh ta cũng phải nể mặt tiền của anh mà bán mạng cho anh…”
Không phải Dịch Sùng Chiều chưa từng thấy miệng lưỡi của cô, nhưng chỉ chớp mắt mà một bác sĩ giỏi giang đã bị cô nói thành một tên cu li.
Lần này, Dịch Sùng Chiêu khẽ cong khóe miệng lên.
Nhiếp Nhiên yên tâm: “Không giận nữa chứ?”
“Giận.” Dịch Sùng Chiêu nói.
Nhiếp Nhiên hậm hực hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Không thể chỉ xin lỗi mà chẳng có bồi thường gì chứ?”
Nhiếp Nhiên biết ngay tên này lại được voi đòi tiền rồi!
Nhưng dù sao cũng tại mình trước, mình là bên đuối lý nên cô dịch lại gần, hôn nhẹ lên má anh một cái rồi định rút lui.
Không ngờ Dịch Sùng Chiêu đang đợi cô chủ động. Vừa nhìn thấy cô muốn rút lui,
anh đã nhanh tay giữ lấy eo cô, chủ động tiến lên.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới hiểu ra anh không tức giận mà là có mưu tính trước.
Cô bị lừa rồi!
Lúc cô chuẩn bị khoanh tay chịu trói thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị xô ra: “Chị, em mua cháo và bánh bao cho chị, chị mau nhân lúc còn nóng…”
Hai người trong phòng không kịp trở tay, vẫn còn duy trì tư thế cũ.@
“Hai người…”
Nhiếp Dập không phải đứa bé mười hai mười ba tuổi nữa, nhìn thấy cảnh này nó hiểu ra ngay. 2
Nó chỉ Dịch Sùng Chiêu, tức giận nói:
“Được lắm, anh chính là cái người xưng là anh rể của tôi trong điện thoại đúng không!”
Anh rể?
Nhiếp Nhiên nhướng mày nhìn anh.
Nhiếp Dập hô lên: “Anh mau bỏ tay ra khỏi người chị tôi!”
Hung dữ thật.
Đáng tiếc Dịch Sùng Chiêu không phản ứng, vẫn ôm eo Nhiếp Nhiên thể hiện quyền sở hữu.
“Anh muốn ăn đòn đúng không!” Nhiếp
Dập thấy vậy giận điên lên, ném đồ ăn sang bên cạnh chuẩn bị xông tới đánh nhau với anh. ( )
Nhiếp Nhiên vội ngăn cản.
“Đủ rồi! ầm ĩ cái gì thế!”
Nhiếp Dập lập tức mách lẻo: “Chị, chị không biết đâu! Người này tự xưng là anh rể của em, chiếm tiện nghi của chị cũng thôi đi, anh ta còn không chịu cho em gặp chị! Chị đã bệnh tình nguy kịch rồi mà em vẫn không thể tới gặp chị, như vậy còn muốn làm anh rể tôi à! Anh nằm mơ đi!”
Câu cuối cùng rõ ràng là nói với Dịch Sùng
Chiêu.
Nhưng Dịch Sùng Chiêu không hề tức giận, còn nghiêng đầu hỏi Nhiếp Nhiên: “Anh là anh rể của nó à?”
Dưới tình hình này, Nhiếp Nhiên cảm thấy mình mà nói một câu không phải, có lẽ lát nữa sẽ toi đời, cho nên không do dự gật đầu: “Vâng.”
Chỉ một chữ, cậu thiếu niên non xanh trong nháy mắt bị đội trưởng lòng dạ đen tối này KO.2