Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2552
ĐÁNG ĐỜI! GHÉT CHẾT ANH!
Ngày hôm sau Nhiếp Nhiên cùng Dịch Sùng Chiêu ra khỏi phòng bệnh định đi kiểm tra như đã hẹn. Ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy Nhiếp Dập ngồi xổm ở ngoài, thấy Nhiếp Nhiên đi ra, nó đứng ngay lên chào: “Chào buổi sáng, chị!”
“Em tới làm gì?” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, thấy nó là lại nghĩ tới câu nó nói trên hành lang hôm qua.
Thằng ranh này!
Bây giờ càng ngày càng không sợ chết rồi!
Quả nhiên, cậu thiếu niên không sợ chết hùng hồn trả lời: “Em đi khám bệnh cùng chị.”
“Không cần, chị tự đi được.” Nhiếp Nhiên lười phản ứng với nó, vòng qua nó đi sang bên cạnh.
Nhưng Nhiếp Dập ở trường quân đội lâu như vậy, đâu có dễ bị Nhiếp Nhiên đuổi đi, nó lập tức đi tới, nói: “Đừng, em là em trai của chị mà chị không cần, cần gì người ngoài này?”
Thậm chí nói xong nó còn cố chen vào giữa hai người bọn họ, xô Dịch Sùng Chiêu ra.
“Nhiếp Dập, em đủ rồi đấy.” Nhiếp Nhiên thấy Dịch Sùng Chiêu không nói gì, cuối cùng nghiến răng thấp giọng cảnh cáo.
Tối hôm qua khó khăn lắm cô mới dỗ được Dịch Sùng Chiêu.
Từ sau khi gặp Tống Nhất Thành, bình giấm của người đàn ông này nói đổ là đổ.
Nếu như thằng nhóc này lại tìm đường chết, đến lúc đó đừng trách cô trở mặt!
Nhưng không biết Nhiếp Dập lên cơn điên gì, nó coi như không nghe thấy, còn bảo đảm với Nhiếp Nhiên: “Chị, chị yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị, tuyệt đối không để người khác bắt nạt chị.”
Nói rồi nó lại liếc Dịch Sùng Chiêu.
Cái bộ dạng ngang ngược khiêu khích kia thật là…
Nhiếp Nhiên thấy Dịch Sùng Chiêu không nói một lời, cuối cùng chụp lấy cổ tay
Nhiếp Dập, dùng sức: “Em có tin chị đánh cho em không bò dậy được không?”
Nhiếp Dập nhăn nhó, thậm chí còn hít sâu một hơi. Có thể tưởng tượng được Nhiếp
Nhiên bóp mạnh thế nào.
Nhiếp Dập biết Nhiếp Nhiên nổi giận thật rồi. Nhưng nó không muốn mất mặt trước mặt người ngoài nên nghĩ hay là cắn răng chịu đựng cho qua thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên trên hành lang.
“Mọi người đang làm gì thế?”
Nhiếp Nhiên dừng tay lại, ngẩng đầu lên, thấy Tống Nhất Thành đi từ xa đến, buột miệng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Cô nói xong mới vô thức liếc Dịch Sùng
Chiêu, thấy anh mím môi, vẻ mặt lạnh lùng mà giật mình.
Xong rồi!
Có lẽ trong lòng anh đã ngập tràn giấm chua rồi.
Nhưng Tống Nhất Thành hoàn toàn không biết cảm xúc phức tạp trong lòng cô, chỉ nói: “Tôi tới đón cô đi khám bệnh, giáo sư đang đợi cô.”
Nhiếp Dập thấy vẻ mặt người tự xưng mình là anh rể hơi sầm lại, lại thêm bác sĩ này niềm nở, kẻ ngu cũng biết có chuyện gì xảy ra.
Nó chỉ sợ thiên hạ không loạn mà tiến lên bắt chuyện: “Anh là bác sĩ điều trị chính của chị em à? Anh thật chuyên nghiệp, lại còn đích thân đến đón bệnh nhân.”?
Rõ ràng nó đang muốn gây chuyện.
Sao Nhiếp Nhiên không nghe ra chứ, cô đang định khiển trách thì thấy Tống Nhất
Thành cười nói: “Anh và chị em không chỉ là quan hệ bệnh nhân và bác sĩ đơn giản đâu.”
Nhiếp Nhiên để trán, Nhiếp Dập thì ồ một tiếng: “Xem ra quan hệ của hai người không tệ nha.”
“Nhiếp Dập!” Lần này ngay cả mặt Dịch
Sùng Chiêu cô cũng không dám nhìn nữa.
Nhưng Nhiếp Dập im miệng, Tống Nhất
Thành lại cười trả lời: “Đúng vậy, quan hệ không tệ.”
Nhiếp Nhiên giật mình, cảm thấy áp lực từ người bên cạnh hơi đáng sợ, vội vàng nói:
“Anh cũng đừng đùa linh tinh nữa được không?”
“Tôi đùa chỗ nào, rõ ràng tôi đang nói thật.”
Vẻ mặt Tống Nhất Thành vô tội khiến
Nhiếp Nhiên không còn sức mà giải thích, cô khoát tay giục: “Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, đến chỗ bác sĩ đi, đừng để ông ấy đợi quá lâu.”
Nói rồi cô bước nhanh về phía trước.
“Cô đi chậm thôi, còn nhiều thời gian mà.”
Tống Nhất Thành nhẹ nhàng khuyến một câu, nhưng sau đó lại bước theo: “Mặc dù chân chỉ bị thương nhẹ, nhưng cũng phải cẩn thận.”
Nhiếp Dập nhìn bóng lưng hai người, khinh thường hừ một tiếng với Dịch Sùng
Chiều.
“Anh rể? Hừ! Rốt cuộc ai là anh rể tôi còn chưa biết đâu.” Nhiếp Dập cố ý nhướng mày khiêu khích xong cũng lập tức chạy theo, để Dịch Sùng Chiêu đứng một mình.
Đến chỗ rẽ nó liếc thấy Dịch Sùng Chiêu vẫn đứng tại chỗ, ha ha, lần này khó chịu rồi chứ!
Hừ!
Đáng đời!
Ai bảo hôm qua anh đặt cái móng heo của mình lên eo chị tôi!
Không ghét anh thì ghét ai!
Nhất định phải ghét đến chết!
Dịch Sùng Chiêu im lặng nhìn bóng lưng đắc ý của Nhiếp Dập, đột nhiên anh khẽ híp mắt lại, khẽ cong khóe miệng lên rồi mới đi theo.