Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2549
BÌNH GIẤM LẠI ĐỔ RỒI
Giáo sư già rất kinh ngạc.
“Hai người… quen nhau à?”
Thật ra không chỉ bác sĩ Vương muốn hỏi, ngay cả hai người còn lại cũng rất kinh ngạc.
Tống Nhất Thành cười nói: “Giáo sư, con nhóc này là bệnh nhân cũ của em, hơn nữa… là một bệnh nhân rất không ngoan, thầy phải cẩn thận một chút.”
Giáo sư quay sang nhìn Nhiếp Nhiên, cười lớn: “Ồ? Vậy à?”
Nhiếp Nhiên nghe thấy Tống Nhất Thành nói xấu ngay trước mặt mình thì tức giận:
“Này! Tôi không ngoan chỗ nào!”
“Cô ngoan chỗ nào? Mỗi lần gặp cô đều là ở trong bệnh viện.”
Nhiếp Nhiên sờ mũi, nói: “Tôi là binh lính, bị thương không phải rất bình thường à?”
“Nhưng tần suất bị thương của cô quả thật quá cao.”
“Chứng tỏ tôi cố gắng huấn luyện.”
“Vậy chỉ có thể nói thể lực của cô quá kém.”
Hai người này trò chuyện “rất vui vẻ”, Hàn
Nghiêu lén dịch đến trước mặt Dịch Sùng
Chiêu, nhỏ giọng nói: “Em thấy tình hình không ổn lắm, đây không phải là tình địch trong truyền thuyết chứ?”
Dịch Sùng Chiêu nhìn hai người trước mặt, trong lòng vốn không thoải mái, kết quả cái tên không có mắt này còn nói như vậy thế là, bị Dịch Sùng Chiêu quát một tiếng:
“Im miệng!”
“Em thấy hình như chị dâu đối xử với người ta rất tốt.” Hàn Nghiêu không sợ chết lại tiếp tục nói một câu, Dịch Sùng Chiêu lườm anh ta một cái, anh ta vội vàng che miệng xin tha: “Coi như em chưa nói gì, coi như em chưa nói…”
Sau đó anh ta huých Dịch Sùng Chiêu, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh mau tiến lên kẻo chị dâu bị người khác cướp mất.
Dịch Sùng Chiếu nhìn Nhiếp Nhiên vui vẻ trò chuyện với đối phương, cảm thấy lúc này tiến lên hình như hơi hẹp hòi.
Nhưng thấy cô trò chuyện với người khác vui như vậy, anh lại khó chịu.
Sau một lúc do dự, anh định lên tiếng, nhưng lại có người nhanh hơn anh một bước.
“Chị!” Một tiếng gọi kinh thiên động địa vang lên ngoài cửa khiến người bên trong giật mình, cũng làm Dịch Sùng Chiêu nuốt lại lời định nói.
Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy cái giọng này đã cảm thấy đau đầu.
Một bóng đen lao từ cửa vào, đẩy Tống
Nhất Thành ra, nhào đến trước mặt Nhiếp
Nhiên: “Chị, chị vẫn khỏe chứ?”
“Chị không sao.” Nhiếp Nhiên nói xong cũng nhìn Dịch Sùng Chiêu.
Ý cô vô cùng rõ ràng: Xem đi, biết ngay thằng nhóc này sẽ có cách xuất hiện ở trước mặt em mà.
Dịch Sùng Chiêu bị cắt ngang rất hậm hực, cau mày lại, hiển nhiên là không hiểu sao nó nằm vùng đợi được Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt anh, kéo khóa áo khoác của Nhiếp Dập xuống.
Dịch Sùng Chiêu nhìn mà kinh ngạc.
Quần áo bệnh nhân?
Nhiếp Nhiên hừ một tiếng: “Giả vờ bị bệnh chạy vào đây?” Nói xong cô lại nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy cậu bé đụng mặt cô
dưới tầng đang đứng ở cửa: “Sau đó còn tìm bạn canh chừng chị ở dưới tầng? Nhiếp
Dập, em giỏi đấy.”
Nhiếp Dập không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ kéo áo của mình xuống, bị bắt tại trận, nó hơi chột dạ, thật ra nó vẫn rất sợ Nhiếp Nhiên.
“… À thì, chị… chị có đói không, em… em đi mua đồ ăn cho chị nhé?”
Vì có nhiều người nhìn, nhất là giáo sư cao tuổi kia, để người ta đứng không đúng là không lịch sự lắm nên Nhiếp Nhiên đành tạm thời tha cho nó trước.
“Đi đi.”
Nhiếp Dập nhận được lệnh, lập tức chạy đi như một làn khói.
Đợi nó đi rồi, Nhiếp Nhiên mới xin lỗi giáo sư: “Xin lỗi chú, em trai tôi lo lắng cho tôi nên mới nghĩ ra cách ngu xuẩn như vậy.”
Giáo sư già cười ha ha: “Tôi hiểu tôi hiểu, chị em hai người thân thiết là chuyện tốt.”
Nói thêm mấy câu, giáo sư bắt đầu kiểm tra qua tình trạng vết thương cho Nhiếp
Nhiên.
Sau khi xác định tạm thời không có vấn đề gì, lại hẹn hai ngày sau kiểm tra toàn diện, ông mới rời khỏi phòng bệnh.
Tống Nhất Thành cũng đi theo giáo sư.
Nhưng trước khi rời đi, anh ta nói ngày mai sẽ tới thăm cô làm sắc mặt Dịch Sùng
Chiêu sầm lại.
Hàn Nghiêu thấy phòng bệnh ngập mùi giấm của Dịch Sùng Chiêu, vội vàng tìm một cái cớ chuồn đi, thậm chí còn rất quan tâm đóng cửa lại.
“Người đó là ai?” Dịch Sùng Chiêu không nhịn được hỏi.
“Anh nói Tống Nhất Thành hả, anh ta là bác sĩ trước đây ở đơn vị dự bị.”