Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2548
BẤT NGỜ GẶP ANH TA
Nhiếp Nhiên theo sau vào cổng bệnh viện.
Trên đường đi toàn là Hàn Nghiêu và Dịch Sùng Chiêu lo liệu làm thủ tục nhập viện,
Nhiếp Nhiên thì ngồi nhàm chán chờ đợi.
Đến khi làm xong, Dịch Sùng Chiêu mới gọi cô: “Nhiếp Nhiên, có thể lên rồi.”
Anh gọi không quá vang nhưng lại khiến một cậu bé ngồi ở cách đó không xa quay phắt lại nhìn. Nhiếp Nhiên cảm nhận được ánh mắt đó bèn nhìn qua, thế là nó vội vàng cúi đầu nghịch điện thoại, nhìn như không có chuyện gì.
Nhưng Nhiếp Nhiên rõ ràng cảm nhận được thỉnh thoảng nó liếc về phía mình.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, cô… hình như không biết nó đúng không?
Một y tá đi ngang qua hỏi: “Chị hỏi này, em ngồi ở đây lâu thế rồi, rốt cuộc đang đợi ai thế?”
“Em đợi một người bạn.” Cậu bé kia liếc trộm Nhiếp Nhiên, vừa gõ chữ trên điện thoại vừa ấp úng trả lời.
Y tá không tin, lại hỏi: “Bạn? Bạn ở phòng bệnh nào?”
“Em… em không biết.”
“Vậy tên là gì?”
“Em… em đi gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Nói xong nó nhìn về phía Nhiếp Nhiên rồi chạy đi như một làn khói.
Y tá lắc đầu rời đi.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại thấy rất rõ ràng.
Vừa rồi nó nhìn cô ba lần, có vẻ là quen biết cô.
Lúc Nhiếp Nhiên vẫn còn nhìn chằm chằm bóng lưng kia thì nghe thấy tiếng Dịch
Sùng Chiêu truyền đến: “Ngây ra làm gì thế? Mau đi thôi, lát nữa bác sĩ sẽ đến.”
Dịch Sùng Chiều chủ động kéo tay cô, cười dịu dàng nói.
Nhiếp Nhiên đi theo anh vào thang máy, ý cười trên khóe miệng càng thêm sâu.
Chỉ năm sáu tiếng ngắn ngủi, Nhiếp Nhiên chuyển vào một bệnh viện khác, lại mặc quần áo bệnh nhân vừa cởi ra vào. Có thể nhìn ra được Dịch Sùng Chiều quan tâm và sợ hãi lần bị thương này của cô thế nào.
Nhiếp Nhiên đáng thương ngay cả thời gian hóng gió cũng không có đã lại bị nhốt lên giường bệnh.
“Mọi người nghỉ ngơi một lát đi, chuyên gia sẽ đến ngay thôi, hôm nay bọn họ còn có một buổi họp, có thể sẽ hơi muộn.” Hàn
Nghiêu giúp Dịch Sùng Chiêu thu dọn phòng bệnh xong, rót cho mình cốc nước, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên ngồi ở trên giường, cười:
“Không sao, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian.”
“Chị dâu đúng là thấu tình đạt lý, chẳng trách thu phục được đại đội trưởng Dịch của chúng ta.”
Hàn Nghiêu đang định uống nước nghỉ ngơi, kết quả bị Dịch Sùng Chiêu đẩy ra ngoài: “Cậu còn việc gì nữa không? Không còn thì mau đi đi, tôi thấy cậu cũng bận lắm đấy.”
“Không phải chứ?! Em nói này, anh qua cầu rút ván nhanh quá đấy, em còn chưa nói được với chị dâu mấy câu.” Hàn
Nghiêu kháng nghị.
“Chị dâu cậu mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
Dịch Sùng Chiêu chém gió định đuổi người, đang mở cửa thì thấy hai người đứng
ngoài.
“Bác sĩ Vương, chú tới rồi à?” Hàn Nghiêu thấy người đến là vị giáo sư già khám bệnh cho Nhiếp Nhiên, vội vàng cười thoát khỏi tay Dịch Sùng Chiêu.
Dịch Sùng Chiêu thả anh ta ra, mở cửa đón bác sĩ vào: “Bác Sĩ Vương, chào chú.”
Giáo sư già nhìn Hàn Nghiêu, hừ một tiếng, vỗ nhẹ lên đầu anh ta. Nhìn ra được bọn họ quen nhau.
Sau đó ông lại nhìn Dịch Sùng Chiêu, cười ha ha nói: “Đội trưởng Dịch, chào cậu.”
Bọn họ đã từng gọi điện thoại với nhau, mặc dù chỉ nói chuyện mấy lần nhưng vị giáo sư già này vẫn rất thích anh.
“Lần này làm phiền chú rồi.”
Dịch Sùng Chiêu vô cùng cung kính, mà như vậy càng khiến giáo sư già vui vẻ hơn:
“Không phiền không phiền, cứu người là thiên chức của bác sĩ.”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Dịch Sùng Chiêu vội vàng mời ông vào trong phòng bệnh.
Nhiếp Nhiên đã nghe thấy tiếng ở cửa, chỉ là vì Dịch Sùng Chiêu ra lệnh cho cô không được xuống nên cô chỉ có thể chờ đợi. Nhìn thấy người phía sau ông, cô ngẩn ra.
Người phía sau giáo sư chủ động lên tiếng chào hỏi: “Nhiếp Nhiên? Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, Tống Nhất
Thành.” Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, cười trả lời.
Không ngờ họ sẽ gặp lại nhau trong bệnh viện.
Không gặp được người trong dự liệu, nhưng lại bất ngờ gặp được anh ta.