Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2542
TẤT CẢ ĐỀU ĐÁNG
Tiễn đám người này đi xong, Dịch Sùng Chiêu ngồi cạnh giường lau mặt cho cô, vừa lau vừa tiếp tục nói chuyện.
“Em cũng nghe thấy rồi đấy, Tiểu đoàn trưởng giục anh về rồi, em mau tỉnh lại đi, bây giờ mọi người đều đang đợi em tỉnh lại.”
“Đến mùa xuân rồi, em không thể tiếp tục ngủ động được.”
“Em là quân nhân, không thể lười biếng.
Nếu em còn ngủ tiếp, đến khi tỉnh lại sẽ phải huấn luyện thể lực ma quỷ đấy.”,
“Có tin ngày nào anh cũng bắt em vác nặng chạy mười cây số ba lần không?”
Nhưng cho dù Dịch Sùng Chiêu nói gì, người nằm trên giường vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, giống như ngủ rất say.
Dịch Sùng Chiêu nhìn gương mặt cô, cuối cùng nhẹ nhàng cúi người hôn nhẹ nhàng lên mắt cô.
“Đừng để anh đợi quá lâu.” Anh nói thầm bên tai Nhiếp Nhiên rồi định lùi lại.
Không ngờ lúc anh chuẩn bị ngồi lại tiếp tục lau tay cho cô thì cảm thấy bàn tay bị bóp nhẹ một cái.
Dịch Sùng Chiêu chấn động, còn tưởng là mình sinh ra ảo giác, nín thở nhìn chằm chằm cô.
Qua một lúc sau, cô vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Quả nhiên là ảo giác…
Vẻ mong đợi trong mắt anh biến thành mất mát.
Lúc anh định ngồi lại thì lại cảm thấy cái tay kia nắm lấy mình.
Lần này không phải bóp, mà là nắm chặt tay anh.
Dịch Sùng Chiêu có thể khẳng định lần này không phải ảo giác.
“Em ngủ mà anh còn phạt em chạy mười cây số, đúng là không có nhân tính.”
Tiếng Nhiếp Nhiên khàn khàn vang lên.
Dịch Sùng Chiêu ngẩng phắt đầu, mắt nóng ran.
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười với anh.
Đột nhiên anh cảm thấy tất cả những thứ này đều đáng.
Chỉ cần cô tỉnh lại cười với anh, những ngày chờ đợi khổ sở này đều đáng.
“Em ngủ thật lâu.” Dịch Sùng Chiêu đỏ mắt, khàn giọng nói với cô.
Nhiếp Nhiên nhìn anh, cười yếu ớt: “Ừm, em biết.”
Anh gầy đi rồi.
Hơn nữa tay còn bị thương.
Thấy anh bó bột, Nhiếp Nhiên giơ tay muốn sờ, nhưng quên tay mình cũng bị thương, đau đến nỗi cau mày lại.
Dịch Sùng Chiêu vừa thấy mặt cô tái đi thì cuống lên: “Có phải em lại đau chỗ nào không? Em đừng vội, cũng đừng hoảng, đừng sợ, anh… anh đi tìm bác sĩ ngay, em kiên nhẫn đợi chút, anh lập tức đi tìm bác sĩ, em đợi chút, đợi chút!”
Mặc dù anh bảo cô đừng hoảng, đừng vội, đừng sợ, nhưng vẻ mặt anh vô cùng căng thẳng và hốt hoảng. Anh lao nhanh ra ngoài, không có sự điềm tĩnh như thường ngày.
Nhiếp Nhiên rất muốn nói với anh mình không sao, nhưng còn chưa kịp nói thì anh đã lao đi tìm bác sĩ.
Một lúc sau, anh kéo một bác sĩ vội vàng chạy từ ngoài vào.
Bác sĩ thấy Nhiếp Nhiên mở mắt, vội tiến lên kiểm tra cho cô. Sau khi kiểm tra cẩn thận, bác sĩ nói các chức năng thân thể của
Nhiếp Nhiên đã không có vấn đề gì.
“Nhưng vừa nãy cô ấy kêu đau! Đau đến nỗi tái cả mặt.” Dịch Sùng Chiêu vẫn nhớ lúc nãy mặt Nhiếp Nhiên tái nhợt.
Bác sĩ lại kiểm tra kỹ một lần nữa, nói:
“Chắc là vết thương chưa lành hẳn, nghỉ ngơi một thời gian là không sao rồi.”
Dịch Sùng Chiêu không yên tâm hỏi: “Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Nghe bác sĩ khẳng định, anh vui đến cực điểm, còn vui hơn cả lúc xử lý được biên giới.
“Nếu lo lắng cho em như vậy, sao lúc ấy anh lại nói không tha thứ cho em?” Đến
khi bác sĩ rời đi, Nhiếp Nhiên cười trêu anh.
Nụ cười trên mặt Dịch Sùng Chiều dần dần nhạt đi, đến cuối cùng nhìn chằm chằm cô.
Nhiếp Nhiên cũng thu lại nụ cười, thầm mắng mình ngủ quá lâu đến hồ đồ rồi, tự dưng lại nói điều không nên nói!
Lần này bầu không khí tốt đẹp cũng bị mình phá hỏng.
Cô chớp mắt nhìn Dịch Sùng Chiêu, đang suy nghĩ nên dùng cách gì để xoa dịu bầu không khí thì thấy anh bước tới, kéo cô vào lòng mình, đặt cằm lên đầu cô, khẽ nói:
“Anh sợ anh nói tha thứ, em sẽ không tỉnh lại thật.”
Trái tim Nhiếp Nhiên mềm ra.
Cô biết khoảng thời gian này anh đã bị dọa rồi. Vì thế cô ôm lấy eo anh, ngoan ngoãn nói: “Em xin lỗi.”
“Thật lòng chứ?” Dịch Sùng Chiêu hỏi.
Cô gật đầu: “Thật lòng.”
“Sau này còn dám thế nữa không?” Anh lại hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời:
“Không dám.”
Nắng ấm đầu mùa xuân xuyên qua tầng mây dày, xua tan khói mù mùa đông.
Bọn họ cứ ôm nhau như vậy, ánh mặt trời chiếu vào phòng, ấm áp mà đẹp đẽ.