Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2541
ĐỪNG ĐỂ ANH ĐỢI QUÁ LÂU
Tiễn Cổ Lâm xong, Lý Tông Dũng lập tức lên xe đến bệnh viện. Vừa mới vào phòng bệnh đã thấy Dịch Sùng Chiêu đang ngồi ở cạnh giường Nhiếp Nhiên, nắm tay cô rơi vào trầm tư.
Lý Tông Dũng thấy anh vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, tay gắn kim truyền, cau mày lại mắng: “Cháu vừa mới tỉnh, sao đã xuống giường rồi!”
“Cháu không sao, bị thương nhẹ thôi.” Dịch Sùng Chiêu nói rồi định đứng lên, nhưng không cẩn thận động đến vết thương, thế là hít mạnh một hơi.
Lý Tông Dũng vội vàng tiến lên đỡ anh, mắng: “Thương nhẹ cái gì! Bác sĩ nói với chú tay chân cháu bị tổn thương nhiều chỗ, nhất là cái tay kia, suýt nữa thì bị phế!”
Dịch Sùng Chiêu cười an ủi: “Không phải bây giờ đã ổn rồi à?”
“Bây giờ khỏe rồi nên làm loạn đúng không? Nằm xuống nghỉ ngơi cho chú!” Lý Tông Dũng trừng anh, định đỡ anh lên giường.
Nhưng Dịch Sùng Chiêu vẫn muốn trông Nhiếp Nhiên: “Cháu thật sự không sao…”
Lý Tông Dũng nghiêm túc nói: “Cháu còn không lên giường nằm nghỉ ngơi, chú sẽ bảo bọn họ đưa Nhiếp Nhiên đến phòng khác!”
Quả nhiên câu này có tác dụng nhất, Dịch Sùng Chiêu vội xin tha: “Được được được, bây giờ cháu đi nằm ngay.”
Lý Tông Dũng thấy anh như vậy, thật là…
Xem ra con trai vẫn phải để con dâu trị mới được!
Thấy anh chống gậy trở lại giường nằm, Lý Tông Dũng cũng tìm cái ghế ngồi xuống, dạy dỗ anh một trận: “Lần này cháu thật hồ đồ, may mà mạng lớn, nếu không bị đất đá vùi lấp, chú phải ăn nói với ông nội đã mất của cháu thế nào.”
Dịch Sùng Chiêu chỉ cười: “Không phải cháu vẫn sống sờ sờ ra đây à, nhưng cô ấy…” Anh nhìn Nhiếp Nhiên, vẻ mặt trở nên nặng nề: “Sao vẫn chưa tỉnh…”
Lý Tông Dũng nhìn theo anh, cũng cau mày lại, trầm giọng nói: “Nó bị thương nặng hơn cháu rất nhiều, báo bệnh tình nguy kịch một lần, đâu có dễ tỉnh nhanh như vậy.”
“Chú nói cô ấy bệnh tình nguy kịch?” Dịch Sùng Chiêu kinh hãi, rõ ràng chưa từng nghĩ Nhiếp Nhiên sẽ nguy cấp đến thế.
“Đúng vậy, nó mất máu quá nhiều, thương thế vô cùng nặng, theo lý nó đã… nhưng bác sĩ nói ý chí sinh tồn của nó cực lớn nên mới nhặt được mạng về. Nhưng có thể tỉnh hay không thì phải xem tạo hóa của nó.”
Nói đến đây, Lý Tông Dũng lại thở dài.
Dịch Sùng Chiêu kiên định nói: “Cháu tin cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
Lý Tông Dũng do dự, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Cháu nghỉ ngơi đi, chú đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình.”
Nói xong ông rời phòng bệnh, trong phòng chìm vào yên tĩnh.
Dịch Sùng Chiều nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên đang ngủ, nhẹ giọng nói: “Nhiếp Nhiên, em đừng để anh thất vọng.”
Mưa ngoài cửa sổ dần dần tạnh hẳn.
Nhưng gió rét đầu mùa xuân vẫn khiến người ta phát run.
Sức khỏe của Dịch Sùng Chiêu dần dần bình phục.
Qua một tháng, trừ tay anh vẫn phải bó bột ra thì những chỗ khác đã gần như lành lặn.
Vết thương trên người Nhiếp Nhiên cũng đang chậm rãi khôi phục, ngay cả sắc mặt vốn tái nhợt cũng hồng hào hơn. Nhưng điều duy nhất không thay đổi là cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Người trong đơn vị đến thăm cô mấy lần, mỗi lần thấy Nhiếp Nhiên như vậy, ai cũng cảm thấy lo lắng thay Dịch Sùng Chiêu. Bọn họ sợ anh không chịu nổi.
“Không biết lúc nào Nhiếp Nhiên mới tỉnh lại.” Triệu Thiển Mạch nhân lúc Dịch Sùng
Chiều đi ra ngoài lấy nước rửa mặt cho
Nhiếp Nhiên, nói.
Manh Kiệt huých cô ta một cái: “Đừng nói linh tinh.”
“Tôi đâu có nói linh tinh, đâu phải anh không thấy đội trưởng Dịch thế nào, tôi rất sợ anh ấy không chịu nổi.”
Câu này của Triệu Thiển Mạch khiến trái tim mọi người chùng xuống.
Thật ra mọi người đều nhìn thấy, chỉ là không dám nói thôi.
Nhiếp nhiên là do đội trưởng Dịch liều mạng cứu về. Nếu nói với anh bốn chữ “hy vọng không lớn”, vậy thì đúng là đang xát muối lên vết thương của anh.
Manh Kiệt phản bác: “Đội trưởng Dịch không yếu ớt như cô đâu! Vả lại Nhiếp
Nhiên sẽ tỉnh, cô ấy có thể trốn ra được tay tử thần thì nhất định có thể sống được.”
“Đương nhiên tôi cũng hy vọng Nhiếp
Nhiên sống được, nhưng…”
Triệu Thiển Mạch mới nói được một nửa đã bị Lục Nguyệt huých, sau đó nghe thấy cô ta hô lên: “Đội trưởng Dịch.”
Triệu Thiển Mạch nuốt vội nửa câu kia xuống. Tình cảnh trở nên hơi lúng túng.
Dịch Sùng Chiêu thấy bọn họ đưa mắt nhìn nhau thì cười hỏi: “Sao tôi vừa đến mọi người đã không nói nữa thế?”
Vẻ mặt mọi người càng quái lạ hơn.
Từ Minh Thao vội vàng tiến lên hòa giải: “À 2, đội trưởng Dịch, Tiểu đoàn trưởng bảo tôi đến hỏi khi nào anh định về.”
“Qua hai hôm nữa đi, hai hôm nữa tôi sẽ về.” Dịch Sùng Chiêu trả lời xong, vắt cái khăn mặt lau cho Nhiếp Nhiên.
Mọi người thấy thế đều thức thời rời đi.