Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2543
ĐỪNG LỪA EM, NÓI THẬT ĐI
Bởi vì Nhiếp Nhiên đã tỉnh nên Dịch Sùng Chiêu vốn định hai ngày nữa đến đơn vị báo cáo chuyển sang xin nghỉ phép vô kỳ hạn làm cho Lý Tông Dũng vừa vui vẻ vừa tức giận. Vui vì trải qua lần sinh ly tử biệt này, cuối cùng hai đứa cũng làm hòa, xem ra có một số việc có thể làm rồi. Nhưng tức giận chính là thằng nhóc này ném hết tất cả mọi chuyện trong đơn vị cho Vu Thừa Chinh, mình thì ngày ngày trốn ở bệnh viện làm bảo mẫu cho Nhiếp Nhiên.
Từ cơm áo đến rửa mặt lau người đều làm hết.
Không chỉ như vậy, anh còn muốn chuyển viện cho Nhiếp Nhiên kiểm tra toàn diện.
“Cháu đi đi lại lại như vậy cần bao nhiêu thời gian?” Lý Tông Dũng và Dịch Sùng Chiêu đứng trong hành lang nói chuyện với nhau.
Dịch Sùng Chiêu nói: “Chắc là nửa tháng.”
Lý Tông Dũng từ chối: “Không được, nửa tháng quá lâu. Trong đơn vị còn có rất nhiều chuyện cần cháu làm.”
“Chuyện trong đơn vị có thể để Vu Thừa
Chinh làm, tay cháu vẫn chưa khỏi.”
Anh giơ cái tay vẫn bó bột lên, ý nói mình vẫn còn là bệnh nhân.
Lý Tông Dũng suýt nữa giận đến vẹo cả mũi: “Cháu cũng biết tay cháu vẫn chưa bình phục à, vậy cháu còn làm bảo mẫu cho Nhiếp Nhiên làm gì!”
“Vì trừ cháu ra, không có ai chăm sóc được cô ấy.” Dịch Sùng Chiêu hùng hồn bồi thêm một câu: “Hơn nữa, vợ cháu cháu không chăm sóc thì ai chăm sóc?”
Lý Tông Dũng châm chọc: “Vợ cháu? Hợp pháp chưa?”
“Không hợp pháp cũng là của cháu.” Dịch
Sùng Chiêu trả lời không do dự. 66
Lý Tông Dũng thật sự không muốn nói chuyện với anh nữa, dứt khoát chuyển chủ đề: “Được rồi được rồi, chú nói chuyện nghiêm túc với cháu đây! Cháu nhất định phải trở về sớm.”
Dịch Sùng Chiêu hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì mà phải là cháu đích thân làm?”
Lý Tông Dũng nhìn cửa phòng bệnh, nhỏ giọng nói: “Nghe nói nhà Dương Thụ chỉ còn một người bà nội tám mươi tuổi, tốt nhất là cháu đích thân đưa tro cốt của cậu ấy về, thuận tiện khuyên giải bà cụ, đừng để bà ấy quá đau lòng…”
Dịch Sùng Chiều cau mày, giọng cũng trầm xuống: “Cháu đưa cô ấy đi chính là muốn tránh chuyện này, cô ấy không thể biết chuyện của Dương Thụ được, nếu không sẽ bất lợi cho việc dưỡng bệnh.”
Nghe nói nam binh đó là do Nhiếp Nhiên đưa vào đơn vị dự bị, mặc dù Nhiếp Nhiên luôn lạnh nhạt với anh ta, nhưng chỉ sợ trong lòng vẫn để ý.
Nhất là nam binh kia còn vì cứu Nhiếp
Nhiên mà không ngại làm lính đào ngũ, sau đó lại cùng cô bị nhốt ở trong xe.
Dịch Sùng Chiêu lo Nhiếp Nhiên sẽ vì đau khổ quá mức ảnh hưởng đến bệnh tình của mình.
“Hay là chú phái mấy người Lý Vọng đến nhà Dương Thụ đi? Dù sao cháu cũng không thể rời xa cô ấy, nếu không một khi cô ấy truy hỏi chắc chắn sẽ biết, bây giờ không thể để cho cô ấy biết chuyện này được…”
Anh đang bàn bạc với Lý Tông Dũng, ai ngờ lại nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên truyền từ cửa phòng bệnh đến: “Em không thể biết cái gì?”
Vẻ mặt Lý Tông Dũng và Dịch Sùng Chiêu cứng đờ.
Lúc ngẩng đầu lên, Dịch Sùng Chiêu đã khôi phục vẻ mặt, cười nói với cô: “Em tỉnh rồi à? Có muốn ăn gì không? Anh đi mua cho em.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không cần đâu, em vừa ăn cam xong, không ăn được nữa. Vừa nãy em nghe thấy hai người nhắc đến
Dương Thụ. Đúng rồi, bây giờ anh ta thế nào?”
Mấy ngày nay cô luôn bị Dịch Sùng Chiêu canh chừng kiểm tra sức khỏe, bác sĩ đi đi lại lại trong phòng bệnh làm cô không nghĩ được gì khác, nhưng trong lòng cứ cảm thấy còn chuyện gì đó chưa làm.
“Bây giờ Dương Thụ thế nào rồi?” Cô hỏi.
“Cậu ta rất ổn, không sao cả, em có lạnh không, sao không mặc áo khoác đã ra ngoài.” Dịch Sùng Chiều cười tiến lên định đỡ cô vào phòng.
Nhưng Nhiếp Nhiên đứng im không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh: “Anh ta chết rồi, đúng không?”
Nụ cười của Dịch Sùng Chiêu khựng lại, không lên tiếng.
Nhiếp Nhiên thấy anh như vậy thì cũng đoán ra rồi.
Vừa rồi mặc dù Dịch Sùng Chiêu che giấu rất tốt nhưng chuyển chủ đề quá gượng gạo.
“Không cần phải lừa em, nói thật đi.”
Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói.
Cuối cùng Dịch Sùng Chiêu vẫn thở dài, nói: “Đúng, cậu ta chết rồi.”
“Từ lúc nào?”
Dịch Sùng Chiều do dự hai giây mới tiếp tục trả lời: “Ngày thứ ba sau khi em tỉnh lại, bác sĩ không cấp cứu được, cậu ta đã chết rồi.” ”