Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2540
ĐÁNG TIẾC
Lý Tông Dũng không ngờ bức thư này còn có tác dụng hơn tài liệu của mình.
Ông hỏi lại: “Cô xác định muốn chấm dứt tại đây chứ? Nếu như cô thật sự muốn công bằng, lần này…”
Lý Tông Dũng còn chưa nói xong đã bị Cổ Lâm cắt ngang: “Không cần đâu, chấm dứt tại đây đi.”
Nói xong, cô ta nghẹn ngào tạm biệt Lý Tông Dũng, cầm bức thư rời khỏi phòng làm việc của Tiểu đoàn trưởng.
Lý Tông Dũng ngồi ngẩn người, hiển nhiên không dám tin chuyện này lại giải quyết như vậy.
Chỉ dùng một bức thư của Nhiếp Nhiên đã giải quyết được.
Lý Tông Dũng cúi đầu bật cười, quả nhiên cởi chuông phải do người buộc chuông.
Nhưng lúc Lý Tông Dũng cho là chuyện này tạm thời chấm dứt ở đây thì sáng sớm ngày hôm sau, Cổ Lâm lại xuất hiện trong phòng làm việc của ông, hơn nữa còn nộp lên một phần báo cáo.
Lý Tông Dũng vừa nhìn thấy phần báo cáo kia đã ngây ra, giật mình kinh ngạc hỏi:
“Cô nghĩ kỹ rồi chứ?”
Cổ Lâm gật đầu, vẻ mặt không còn căm giận và kích động như hôm qua, chỉ cười khẽ nói: “Nghĩ kỹ rồi. Thực ra cho dù tôi không rời đi, mọi người cũng sẽ không giữ binh lính như tôi ở lại trong đơn vị, đúng không?”
Lý Tông Dũng khẽ cau mày.
Đúng vậy, vào thời khắc mấu chốt Cổ Lâm đã vu cáo hãm hại chiến hữu, đơn vị tuyệt đối không thể giữ cô ta lại. Chỉ vì nể tình cô ta không biết chân tướng, nhất thời đầu óc
“Cảm ơn Tiểu đoàn trưởng.” Cổ Lâm gật đầu.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc vang lên. Lý Tông Dũng nhận điện thoại, Cổ Lâm thấy thế cũng tỏ ý định rời đi.
Nhưng vừa mới đến cửa đã nghe thấy Lý
Tông Dũng kinh ngạc nói: “Tỉnh rồi? Được!
Tôi biết rồi!”
Cổ Lâm đứng khựng lại.
Đến khi Lý Tông Dũng cúp điện thoại, cô ta mới quay người, mắt sáng lên hỏi: “Nhiếp
Nhiên tỉnh rồi sao?”
Lý Tông Dũng lắc đầu: “Nhiếp Nhiên tạm thời vẫn chưa tỉnh, là Dịch Sùng Chiêu.”
Thấy ánh mắt vốn mong đợi của Cổ Lâm tối lại, ông hỏi: “Cô có muốn cùng tôi đi gặp
Nhiếp Nhiên không?”
Cổ Lâm từ chối: “Không cần đâu, không có gì để gặp nữa, tôi và cô ấy không trở về
được như trước, cũng không có sau này, hết nợ nhau rồi.”
Lý Tông Dũng nghe ra được sự bất lực của cô ta.
Đúng vậy, khi đã tạo thành tổn thương, trong lòng ít nhiều sẽ có ngăn cách, cho dù buông bỏ thì cũng sẽ không trở lại được như trước kia nữa. Mặc dù ông tin Nhiếp
Nhiên vẫn sẽ đối xử với Cổ Lâm giống như trước kia, thậm chí còn tốt hơn, nhưng không có nghĩa là Cổ Lâm vẫn thản nhiên chấp nhận được.
Dù sao người với người cũng khác nhau.
Chuyện người khác cảm thấy không sao thì mình lại không bước qua được.
“Được rồi, tôi tôn trọng lựa chọn của cô.”
“Cảm ơn Tiểu đoàn trưởng.”
Cổ Lâm quay về phòng chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Lý Tông Dũng nhanh chóng lo liệu cho Cổ
Lâm, đồng thời nói với cấp trên của cô ta, đích thân tiễn cô ta ra cổng đơn vị.
“Tôi đã gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ cô rồi, chiếc xe này sẽ đưa cô đến sân bay.”
Lý Tông Dũng chỉ chiếc xe việt dã ở cổng đơn vị, nói.
Cổ Lâm gật đầu: “Làm phiền Tiểu đoàn trưởng rồi.”
“Phiền gì, chuyện nên làm thôi.” Lý Tông
Dũng nhìn Cổ Lâm, có thương tiếc, nhưng vui mừng nhiều hơn.
May mà cuối cùng tất cả cũng được giải quyết viên mãn.
Lúc Lý Tông Dũng thầm cảm thán, nhìn Cổ
Lâm đi về phía chiếc xe kia, đột nhiên thấy cô ta dừng bước, quay lại nói với ông:
“Thật ra khi đó tôi đã tự nói với mình, chỉ cần cô ấy chủ động giải thích với tôi, tôi sẽ tha thứ cho cô ấy.”
Dừng lại mấy giây, cô ta lại cười khổ:
“Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi. Tạm biệt, Tiểu đoàn trưởng.”
Nói rồi cô ta lên xe mà không quay đầu lại.
Lúc này Lý Tông Dũng mới hiểu được.
Hóa ra cô gái này giả vờ mất trí nhớ chỉ là vì muốn xem Nhiếp Nhiên có chủ động giải thích không.
Haiz… đúng là tạo hóa trêu ngươi…
Chẳng trách cô ta lại kích động như vậy, chỉ sợ ban đầu vẫn luôn ôm một chút hy vọng với Nhiếp Nhiên.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Nhiếp Nhiên im lặng không nói, cô ta mới càng lúc càng sai lầm.
Lý Tông Dũng đứng tại chỗ nhìn cái xe khởi động, cho đến khi dần dần biến mất trong mưa, mới thở dài trở về.