Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2532
K hông ai nói gì, tất cả chủ động tiến lên hỗ trợ.
“Các cậu làm gì thế hả!” Vị Tư lệnh thấy binh lính của mình còn tiến lên giúp thì giận điên lên: “Tôi vẫn còn ở trước mặt các cậu đấy! Các cậu nghĩ tôi là đồ trang trí à?
“Tư lệnh, Nhiếp Nhiên vì cứu chúng tôi mới bị thế này, chúng tôi nhất định phải cứu!” A Lực nghiêm túc nói.
Lúc giải thích nguyên nhân anh ta dùng tiếng mẹ đẻ nên người Quân khu 9 không hiểu, nhưng bọn họ có thể nghe hiểu một câu duy nhất, Nhiếp nhiên là vì cứu bọn họ.
Cô vì cứu đơn vị bạn nên mới biến thành thế này.
Những lời này khiến người Quân khu 9 vừa kiêu ngạo, vừa đau lòng, càng nhiều hơn là tức giận.
Cô là binh lính Quân khu 9 duy nhất trong đội ngũ tập kích này, cũng là nữ binh duy nhất.
Thế mà đám người này lại để cho cô cứu mình!
Thật là quá đáng!
Hơn nữa, nếu như không phải nước F không muốn phái nhiều binh lính tập kích thì cũng không đến nỗi thành ra như vậy!
Lần này ánh mắt bọn họ nhìn vị Tư lệnh kia mang theo sự căm phẫn.
Thấy Quân khu 9 nhìn mình bằng ánh mắt này cùng với báo cáo của lính mình, sắc mặt Tư lệnh cũng biến thành nặng nề.
Cuối cùng, ông ta nhìn đỉnh núi đang chậm rãi nghiêng xuống. Với góc độ đó, một khi sập xuống sẽ vùi lấp khu vực này.
Khi thấy vẻ mặt đội viên của mình, của những người Quân khu 9, nhất là vị đội trưởng kia, ông ta lại không biết làm gì.
Lúc Dịch Sùng Chiêu đến nước F thảo luận với ông ta rất điềm tĩnh và chín chắn, còn bây giờ lại quỳ ở đó nỉ non với nữ binh kia.
Mặc dù không nghe thấy rõ ràng, nhưng từ dáng vẻ bị thương khẩn cầu của anh là ông ta nhìn ra được lúc này anh suy sụp và đau khổ thế nào.
Còn nữ binh đó…
Mặc dù cô dám uy hϊế͙p͙ ông ta trong điện thoại, nhưng… lời A Lực vừa nói khiến ông ta im lặng mấy giây, cuối cùng nghiêm túc nói: “Hai phút, nhiều nhất là hai phút, hai phút sau phải rút lui!” Ông ta là cấp trên, không thể vì một nữ binh mà không để ý đến sinh mạng của tất cả các binh lính được. Hai phút đã là thời gian cực hạn rồi.
Đám người A Lực mừng rỡ, vội vàng đáp:
“Rõ!” Tổng cộng có hơn ba mươi người, mười người tháo xe, hai mươi người còn lại bắt đầu đào chiếc xe ra, đồng thời tháo những chỗ khác xuống để tăng nhanh tiến trình.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Vị Tư lệnh nhìn chằm chằm đồng hồ và góc độ đỉnh núi nghiêng xuống. Khi thấy góc độ đã bắt đầu lớn dần, ông ta lập tức ra lệnh: “Mau chuẩn bị rút lui!” Binh lính nước F nghe được mệnh lệnh đều dừng lại. Duy chỉ có đám người Quân khu 9 giống như vẫn không nghe thấy, tiếp tục miệt mài tháo dỡ.
“Các cậu không nghe thấy lời tôi à! Rút lui, lập tức rút lui!” Thấy binh lính Quân khu 9 không có bất cứ hành động chuẩn bị rút lui nào, ông ta nổi giận bước đến trước mặt Dịch Sùng Chiêu, dùng ngôn ngữ nước Z bập bõm nói với anh: “Cậu là đội trưởng của Quân khu 9, điều bây giờ cậu cần làm là bảo tất cả mọi người rút lui! Rút lui!” Nhưng Dịch Sùng Chiêu như rơi vào cú sốc nào đó, vẻ mặt ngẩn ngơ không nghe được lời ông ta.
Tư lệnh Kevin nổi giận, kéo anh lên: “Cậu có nghe thấy không! Còn không rút lui sẽ không kịp! Đám người này sẽ chết, sẽ chết hết, cậu có hiểu không!” Có lẽ bị chữ “chết này kích thích, anh hoàn hồn lại, nhìn lên đỉnh núi, quả nhiên thấy nơi đó đã bắt đầu nghiêng xuống, nếu như còn chậm trễ, một khi ập đến đây, tất cả mọi người sẽ không kịp rút lui thật.
Mặc dù anh muốn cứu Nhiếp Nhiên, nhưng là đội trưởng Quân khu 9, anh cũng không thể bỏ mặc những chiến hữu này. 2 “Tất cả mọi người lập tức rút lui.” Anh cố đè nén đau đớn, lên tinh thần ra lệnh.
Nguồn : we btruy en onlin e.com Mọi người nói với vẻ không tin nổi: “Đội trưởng Dịch?!” Nhưng Dịch Sùng Chiêu vẫn nói: “Nhanh lên, đây là mệnh lệnh!” “Cho thêm chút thời gian đi đội trưởng Dịch, chúng tôi sắp cứu được Nhiếp Nhiên ra rồi! Còn một chút nữa thôi.” Phương Lượng đang cố gắng vặn ghế xe, muốn thử rút chân Nhiếp Nhiên ra, anh ta cầu xin.
Dịch Sùng Chiêu vẫn nói: “Tiếp theo để tôi làm là được rồi, mọi người mau rút lui đi!” “Không được!” Uông Tư Minh từ chối: “Sắp được rồi, không thể rút lui vào lúc này.” Người xung quanh cảm thấy Uông Tự Minh nói đúng, không ai muốn rời đi cả.
Dịch Sùng Chiêu nóng nảy: “Không được cũng phải được, tôi là đội trưởng, mọi người phải nghe tôi! Lập tức rút lui!” Sau