Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2531
CẦU XIN EM ĐỪNG BỎ ANH LẠI
Mọi người giật mình.
Dịch Sùng Chiêu thì nhào tới gọi cô dậy.
“Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên!” Anh quỳ xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên, vỗ vào mặt cô: “Em đừng ngủ, em tỉnh lại đi! Em không được ngủ! Em mau tỉnh lại đi!”
Nhưng mà lần này Nhiếp Nhiên đã không có phản ứng gì nữa.
Cảm giác sợ hãi khiến anh bắt đầu trở nên hốt hoảng và lo lắng.
“Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên! Em đừng em giỏi chịu đựng nhất à? Em không thể ngủ như vậy được! Anh đã đến rồi, anh đến cứu em rồi đây, em không thể ngủ thế này được, anh cầu xin em, em tỉnh lại có được không?”
“Anh còn có rất nhiều lời muốn nói với em, trước đây anh nói muốn dẫn em đi xem cực quang, em còn nhớ không?”
“Năm kia và năm ngoái em đều đón Tết cùng anh, năm nay cũng phải thế, còn cả năm sau, năm sau nữa, mỗi năm trong tương lai… Em không được ngủ, nếu em ngủ, năm nay anh đón Tết với ai? Em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi được không? Anh… anh thật sự không tức giận… thật ra thì có gì đáng giận đâu, là anh không đúng, là anh hẹp hòi, em tha thứ cho anh được không…”
Giọng Dịch Sùng Chiêu bắt đầu trở nên run rẩy. Anh vốn chỉ nghĩ nếu mình không tha thứ, với tính của Nhiếp Nhiên nhất định sẽ cố gắng bám lấy mình đến cùng.
Không ngờ cô lại không chịu được, ngay cả câu tha thứ cũng không cần, hoàn toàn ngất đi.
Nếu như vừa rồi… vừa rồi biết cô từ bỏ dễ dàng đến thế, anh… anh nhất định sẽ nói tha thứ!
Những chuyện này có gì mà phải giận chứ?
Cô làm việc không màng tất cả thì cứ để anh lo lắng là được rồi.
Cô làm việc không cân nhắc hậu quả, vậy cứ để anh giải quyết hậu quả cho cô.
Cô gây họa, anh sẽ dàn xếp.
Chỉ cần cô còn sống!
Không có gì quan trọng hơn cô còn sống!
Chỉ có cô còn sống, vui buồn giận hờn của anh mới trở nên có ý nghĩa.
“Nhiếp Nhiên… đừng ngủ được không, chúng ta còn con đường dài phải đi, em không thể, cũng sẽ không bỏ anh lại, đúng
Nguồn : we btruy en onlin e.com
không?” –
Lời cầu xin hèn mọn của anh khiến người xung quanh nghe đều xúc động và đau lòng.
Tất cả mọi người nhanh chóng đào bới, chẳng mấy đã đào được từ phần eo của cô lên, nhưng chân cô lại bị kẹt dưới ghế xe.
Bởi vì xe bị đất đá đè đến biến dạng nên không rút được chân cô ra, cần phải lôi ghế xe ra mới được.
Vì vậy mười người lại chuẩn bị tháo ghế, lôi nó ra.
Nhưng đúng lúc này, phía xa vang lên tiếng nổ lớn.
Mọi người ngẩng đầu lên, thấy đất đá trên đỉnh núi đang bắt đầu nghiêng xuống.
“Không xong! Núi lại sắp sạt lở rồi!” Một người trong đó hô lên.
Theo lý lúc này phải rút lui ngay, nhưng tất cả vẫn tiếp tục làm việc không do dự. Bởi
vì lần này mà sạt lở, không biết liệu có chôn vùi cả Nhiếp Nhiên cùng chiếc xe không.
Nhưng đáng tiếc là tốc độ sạt lở quá nhanh, thật sự là không kịp.
Các binh lính nước F, nhất là vị Tư lệnh
Kevin vừa chạy đến đã cau mày lại.
“Mọi người đang làm gì thế? Tại sao còn không rút lui! Không thấy nguy hiểm đang ập đến à?!”
Ông ta nổi giận với binh lính Quân khu 9, đáng tiếc không có ai phản ứng. Tất cả mọi người đều miệt mài tháo dỡ xe, không quan tâm đến vị Tư lệnh này.
Không chỉ không có ai phản ứng, thậm chí đám người A Lực trong đội ngũ nước F thấy Nhiếp Nhiên hôn mê nằm ở đó cũng chủ động đứng ra hỗ trợ.
Bọn họ vốn không cần tới, dù sao ai cũng bị thương, nhưng bởi vì nhớ tới ơn cứu mạng của Nhiếp Nhiên nên đội trưởng A
Lực và đám người A Hiển đều chạy đến đây.
Không ngờ cô lại biến thành thế này.
Cô vì bọn họ mới bị vậy.
Nếu như không có cô, bọn họ cũng sẽ bị nhốt ở dưới đống đất đá này.