Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2533
“Không, Quân khu 9 chúng ta muốn rút lui sẽ cùng rút lui, không thể bỏ ai lại.” Cô gái này đã quá khổ rồi.
Mặc dù anh ta không rõ tại sao cô phải gánh cái tội sát hại chiến hữu, phản bội đơn vị để rời đi làm nhiệm vụ, nhưng nếu bây giờ cô vẫn là binh lính Quân khu 9 thì lần này tuyệt đối không thể bỏ cô lại!
Dịch Sùng Chiêu cảm thấy hốc mắt nóng lên, anh biết những người này không ngại mạo hiểm vì cái gì, nhưng vấn đề anh là đội trưởng, không thể không cân nhắc đến sinh mạng của họ.
Cho nên anh nghiệm giọng mắng: “Rốt cuộc ai là đội trưởng!” “… Anh.” Vu Thừa Chinh do dự trả lời.
“Vậy thì nghe lệnh tôi, rút lui!” Dịch Sùng Chiều lạnh giọng ra lệnh.
Vu Thừa Chinh vẫn hơi sợ hãi Dịch Sùng Chiêu, hơn nữa Dịch Sùng Chiêu là đội trưởng, đúng là có trách nhiệm phải bảo vệ tất cả mọi người, mà anh ta là đội phó, phải làm gương, vì thế khó khăn nói: “Tất cả mọi người…” Anh ta nghiến răng, nhìn Nhiếp Nhiên đã ngất xỉu, không thể nào nói được mệnh lệnh rút lui.
Dịch Sùng Chiếu thấy các binh lính nước F đã bắt đầu rút lui, tức giận quát Vu Thừa Chinh: “Cậu muốn hại chết tất cả mọi người ở đây à?” “Tất cả mọi người theo tôi rút lui!” Vu Thừa Chinh nghiến răng, vẫn phải lên tiếng.
Các binh lính Quân khu 9 hô lên: “Đội phó!” “Mau rút lui!” Vu Thừa Chinh nghiêm nghị ra lệnh.
“Thêm một phút nữa… không, nửa phút là có thể ra được rồi!” Phương Lượng vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục cầu xin.
“Đúng vậy, chỉ nửa phút thôi, đội phó Vu, cầu xin anh đấy!” “Đội phó Vu, cho thêm chút thời gian đi!” Mọi người đều hy vọng có thể thêm một chút thời gian, dù là mấy giây cũng được!
Chỉ còn một chút nữa thôi!
Nếu như từ bỏ, thật sự là quá đáng tiếc!
Vu Thừa Chinh không đành lòng nhìn Dịch Sùng Chiêu.
Nhưng Dịch Sùng Chiêu không hề đổi ý:
“Đây là mệnh lệnh! Tất cả mọi người phải lập tức rút lui!” “Đội trưởng Dịch!” “Đội trưởng Dịch!” “Đội trưởng Dịch!” “Mau rút lui!” Anh vừa dứt lời đã nghe thấy Từ Minh Thao hô lên: “Rút được chân ra rồi!” Tất cả đều phấn chấn, đâu có còn quan tâm đến mệnh lệnh của Dịch Sùng Chiêu nữa, ai cũng vội vàng khiêng cô ra.
Khi toàn bộ cơ thể cô xuất hiện trước mặt mọi người, kể cả những binh lính lâu năm đã trải qua nhiều chuyện cũng phải xúc động.
Phải gặp cảnh sống chết gì cô mới chồng chất vết thương thế này.
Vết thương đạn lướt qua.
Vết thương xe lăn từ trên đồi xuống.
Vết thương đất đá chèn ép khiến xe biến dạng mà thành.
Vô số vết thương lớn nhỏ.
Những vết thương này lại đều ở trên người một cô gái nhỏ nhắn yêu kiều khiến ai cũng cảm thấy chua xót.
Sau đó Dương Thụ cũng được đưa ra.
Nhưng còn chưa kịp kiểm tra sống chết của anh ta, đã nghe thấy một người hô lên:
“Không xong, sắp ập đến đây rồi!” Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, thấy đỉnh núi đã hoàn toàn đổ xuống.
“Mau, tất cả rút lui!” Vu Thừa Chinh hô lên, binh lính Quân khu 9 và nước F vội vàng leo lên thang dây.
Nhưng bởi vì bây giờ Nhiếp Nhiên và Dương Thụ đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự nên Dịch Sùng Chiêu và Vu Thừa Chinh phải cõng hai người bọn họ, tốc độ cũng chậm lại.
Đất đá lao từ trên đỉnh núi xuống sẽ không vì vậy mà chậm đi, càng lúc tốc độ càng nhanh hơn, mang khí thế cuốn sách tất cả lao đến.
Hai người cố chạy thật nhanh.
Dịch Sùng Chiêu thấy Vu Thừa Chinh công Dương Thụ, vội bảo anh ta đưa Dương Thụ lên trước.
“Không, anh đưa Nhiếp Nhiên lên trước!” “Nói nhảm gì đấy!” Dịch Sùng Chiêu thấy đất đá như đang nuốt chửng tất cả, đẩy anh ta về phía trước.
Vu Thừa Chinh không dám lãng phí thời gian nữa, lập tức buộc Dương Thụ vào thang dây rồi leo lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đất đá càng lúc càng đến gần.
Đến khi dây thừng được ném xuống, Dịch Sùng Chiêu vội vàng buộc chặt Nhiếp Nhiên lại.
Mỗi lần cài dây thừng, đất đá lại đến gần anh hơn.
Tốc độ như nước lũ khiến mọi người nhìn mà kinh hãi.
“Đội trưởng Dịch, mau lên! Không kịp nữa rồi!” Vu Thừa Chinh ở phía trên thấy đất đá lao đến chỗ anh, sốt ruột chỉ hận không thể kéo anh lên.
Dịch Sùng Chiêu lại tăng tốc buộc.
Vu Thừa Chinh thấy tốc độ mãnh liệt kia, lại hô: “Đội trưởng Dịch!” Dịch Sùng Chiêu cài nốt cái móc cuối cùng, lúc này mới hô lên: “Được rồi!” Nhưng vừa mới hô xong thì nghe thấy một tiếng vang lớn cách đó không xa. Đất đá mãnh liệt cuộn trào đến, nhanh đến nỗi căn bản không kịp phản ứng.