Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2530
CUỐI CÙNG ANH CŨNG ĐẾN RỒI, DỊCH SÙNG CHIÊU
Người cách đó không xa nghe thấy lập tức dừng bước, nhìn về phía cô.
Nhiếp Nhiên trịnh trọng nói: “Anh phải bảo trọng.”
“Yên tâm, tôi sẽ.” Mạc Thừa cười, bảo đảm với cô.
Nước mưa cọ rửa cả trời đất này.
Hắn đứng ở xa nhìn Nhiếp Nhiên, sau đó nói với mình: Đủ rồi.
Cô có thể nghĩ ngay đến việc bảo mình đi khi thấy máy bay trực thăng xuất hiện, chứng tỏ cô quan tâm đến sống chết của
mình.
Như vậy là đủ rồi.
Cho dù sau này cả đời bọn họ không gặp lại nhau, nhưng có thể gặp được đối phương, hơn nữa từng bên nhau, vậy là đủ.
Hắn biết tiếp theo Nhiếp Nhiên sẽ bình an.
Người cô yêu, cô quan tâm tới rồi, cô có liều đến hơi thở cuối cùng cũng sẽ đợi được anh ta.
Nhiếp Nhiên thấy bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất mới thu hồi ánh mắt.
Lúc này, tiếng máy bay trực thăng bắt đầu trở nên rõ ràng.
Mặc dù cô có thể cử động một tay nhưng những chỗ khác vẫn bị vùi trong đất đá, không thể gọi cứu viện, càng không có cách nào hô lên.
Ngoại trừ đợi được phát hiện ra, cô không có cách nào cả.
Tiếng mưa rơi càng ngày càng lớn. Cô nhìn máy bay trực thăng dần phóng đại trong tiếng sấm và tiếng nước mưa, cuối cùng nổ ầm ầm trên đỉnh đầu.
Bởi vì khu vực này bị sạt lở, máy bay trực thăng không thể hạ cánh xuống nên ném thang dây ra khỏi cửa khoang, một người tụt xuống trước.
Nhiếp Nhiên bị đè không sao ngẩng đầu lên nhìn dung mạo đối phương được. Cô chỉ nghe thấy người kia đạp nước mưa bước nhanh tới.
Một đôi giày lính đập vào mắt cô.
Nhiếp Nhiên cố gắng ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt.
Vẻ mặt anh rất khó coi, nhưng vẫn có tinh thần.
Nhiếp Nhiên nhìn anh, cười: “Cuối cùng anh cũng đến rồi, Dịch Sùng Chiêu.”
Nhìn anh bình tĩnh đến đáng sợ nhưng cặp mắt đỏ ngầu giống như muốn ăn thịt người kia đã tiết lộ cảm xúc sắp tức đến phát điên của anh.
“Em cố chịu một chút, anh sẽ cứu em ra ngay.” Anh nghiến răng nói xong bắt đầu sai người cứu viện.
Cứu…
Lúc này Nhiếp Nhiên đột nhiên nghĩ đến
Dương Thụ.
Cô giơ tay kéo ống quần Dịch Sùng Chiêu đang ra lệnh, gắng gượng nói: “Dương Thụ,
Dương Thụ ở sau xe… hình như anh ta không được rồi… mọi người… mọi người mau cứu anh ta trước…”
Dịch Sùng Chiều lạnh giọng trả lời: “Anh biết rồi.”
Nói xong lại tiếp tục bố trí người.
Đây là lần đầu tiên những binh lính Quân khu 9 khác thấy cô sau khi cô phản bội.
Đám người Lý Vọng và những người quen
biết Nhiếp Nhiên không ngờ lại gặp cô trong tình cảnh này.
Thấy cô bị đè ở phía dưới, cả người toàn máu, ai cũng cau mày.
Bọn họ chưa từng thấy Nhiếp Nhiên thế này.
Dù đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ
Nhiếp Nhiên là người bọn họ cần phải cứu, cho nên bọn họ vẫn cứu viện không do dự.
Lần này phái hơn hai mươi người tới. Tất cả chia thành hai tổ, một tổ cứu Dương
Thụ, tổ còn lại cứu Nhiếp Nhiên.
Dịch Sùng Chiêu dẫn một tổ trong đó dốc sức cứu Nhiếp Nhiên ra.
Bầu không khí căng thẳng mà nặng nề.
Tất cả mọi người đều miệt mài đào bới.
“Ầm ầm ầm…” Hàng loạt tiếng sấm truyền từ cách đó không xa đến.
Không biết qua bao lâu, nửa người Nhiếp
Nhiên được lôi ra khỏi đống đất đá. Trên tay áo cô dán một cái phù hiệu. Mặc dù bị dính nước bùn bẩn nhưng vẫn rất rõ ràng.
Màu đỏ chói mắt kia khiến mọi người khựng lại.
Phù hiệu nước Z.
Đây là phù hiệu chỉ được dán khi tác chiến vượt biên giới hoặc hợp tác với quốc gia khác.
Phù hiệu này được gắn trên người cô, nghĩa là…
Cô vẫn luôn là binh lính Quân khu 9, là binh lính nước Z.
Tin tức này khiến bọn họ phấn chấn, cũng rất vui mừng!
Chỉ cần cô không phản bội, vậy thì niềm tin và sự kiên trì của bọn họ với cô đều đáng giá.
Đúng lúc này bỗng nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Lần này hình như em phải lấy chết để tạ tội thật rồi.”
Câu nói nhỏ này khiến Dịch Sùng Chiêu chấn động, quát lên: “Im miệng!”
Nhiếp Nhiên cười khẽ: “Vậy… nếu như lần này em qua được, anh… có thể tha thứ cho em… không?”
“Không tha thứ.” Dịch Sùng Chiêu cúi đầu, trong giọng nói mang theo vẻ giận dỗi, nhưng đồng thời động tác đào cũng càng nhanh hơn.
“Thật nhỏ mọn, em đã cầu xin… cầu xin anh lâu như vậy rồi… sao anh vẫn không chịu tha thứ cho em…” Nhiếp Nhiên nhắm mắt, cười nhẹ một tiếng: “Không tha thứ… thì không tha thứ đi… nhớ em… cũng rất tốt…”
Vừa dứt lời cô đã nghiêng đầu đi, ngất hẳn.