Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2529
NỤ HÔN LY BIỆT
“Quân khu 9… là bọn họ… là bọn họ…”
Mắt cô như được chiếu sáng.
Đó là khát vọng sinh tồn.
Mà sở dĩ cô khát vọng, cô không nỡ, là bởi vì Dịch Sùng Chiêu.
“Mau đi đi…” Đột nhiên hắn cảm thấy có một cái tay đang đẩy mình, Mạc Thừa ngẩng đầu lên, thấy Nhiếp Nhiên đang cố gắng đẩy hắn.
Thực ra cô chỉ đang đặt tay lên chân hắn, bởi vì cô vốn không còn sức nữa.
“Sao hả, Dịch Sùng Chiêu nhà cô vừa đến, cô đã vội đuổi tôi đi à? Thật không có lương tâm.” Mạc Thừa thấy cô làm thế,
mặc dù cười nhưng ánh mắt hiu quạnh không sao giấu nổi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không… không phải, anh mau đi đi… anh mau nhân… nhân lúc loạn lạc đi đi…”
Mạc Thừa kinh ngạc: “Cô muốn thả tôi?”
Nhiếp Nhiên nhìn hắn, yếu ớt hỏi ngược lại: “Không được à?”
Đúng thế, thế này cũng giống phong cách làm việc của Nhiếp Nhiên.
“Cô thật sự không hợp làm quân nhân.”
Hắn cảm thán.
Nhiếp Nhiên hừ nhẹ: “Núi ở đây đang không ngừng sạt lở… chưa chắc anh đã trốn được ra ngoài…”
“Cô không muốn để cho người Quân khu 9 cứu tôi? Quá ác độc, dù sao tôi còn vì cô mà bị thương thành thế này.”
Bởi vì máy bay trực thăng đã tới nên hắn cũng dừng đào bới, nhân lúc này nói chuyện với cô.
Một là vì muốn nói chuyện với cô để cô tỉnh táo, tránh ngủ mất.
Hai là nhân trước khi người Quân khu 9 tới tranh thủ nói với cô lần cuối cùng.
Bởi vì đến khi bọn họ tới, hắn sẽ phải rời đi.
Đi rồi có lẽ sẽ không còn gặp lại cô nữa.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, giống như muốn khắc vào trong lòng mình.
Nhưng lúc này lại thấy Nhiếp Nhiên há miệng. Giọng cô quá nhẹ, Mạc Thừa chỉ có thể cúi đầu xuống gần miệng cô mới nghe được: “Nếu anh còn sống ra ngoài, hứa với tôi một việc.”
“Không phải cô muốn tôi đi tự thú chứ?”
Mạc Thừa nhướng mày trêu cô.
Nhiếp Nhiên giống như không nghe thấy, vẫn nghiêm túc nói: “Cố gắng sống tiếp… sống cả… phần của tôi… trước đây…”
Mạc Thừa ngẩn ra.
“Khi đó… tôi vô cùng muốn tự do, muốn bình yên, nhưng đều không có… đời này mặc dù vẫn không có, nhưng tôi có anh ấy… cũng coi như đáng rồi… cho nên tôi hy vọng anh có thể, tôi hy vọng anh có thể sống thay tôi trước đây một lần…”
Cô đã đến cực hạn rồi, nếu không phải vì người kia, chỉ sợ bây giờ cô đã không chịu nổi, cho nên lúc cô nói chuyện vừa đứt quãng vừa không có logic.
Nhưng khi thấy vẻ nghiêm túc và cố chấp trong mắt Nhiếp Nhiên, cuối cùng hắn vẫn mềm lòng, gật đầu đồng ý: “Được, nếu như tôi còn sống thì sẽ sống thay cô trước đây một lần.” 2
“Mau đi đi…” Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên giục hắn.
Mạc Thừa cũng biết không còn thời gian nữa, hắn lại nhìn người trước mắt, cuối cùng đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Nhiếp Nhiên nằm tại chỗ đưa mắt nhìn hắn bước xa.
Trong mưa to, hắn vô cùng nhếch nhác, tay toàn máu tươi, nước mưa rơi làm máu hòa với nước chảy xuống.
Nhiếp Nhiên biết lần này từ biệt chắc vĩnh viễn sẽ không gặp lại nữa.
Cô tiếc nuối, nhưng vui mừng nhiều hơn.
Vui mừng vì hắn còn sống.
Hơn nữa còn là sống tự do, bình yên.
Lúc cô đang nhìn bóng lưng Mạc Thừa, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên thấy người đàn ông trước mắt xoay người chạy lại, giữ lấy đầu cô, sau đó… hôn lên trán cô một cái. 1
Hắn cười tươi tắn với Nhiếp Nhiên còn đang sững sờ: “Mặc kệ, dù sao tôi cũng vì cô mà bỏ ra nhiều đến thế, phải đòi lại một chút mới được.”
Thật ra ban đầu hắn muốn hôn lên môi
Nhiếp Nhiên.
Nhưng hắn sợ.
Hắn sợ Nhiếp Nhiên không muốn.
Nếu như là trước đây, hắn đâu có để ý những thứ này, chỉ cần mình vui là được rồi.
Nhưng hắn không hy vọng mình có một chút gì không tốt trong mắt Nhiếp Nhiên.
Đặc biệt đây còn là lần cuối cùng của bọn họ.
Hắn không hy vọng mình liều chết cứu cô, cuối cùng bởi vì một nụ hôn mà mất hết.
Hắn muốn giữ lại một ấn tượng tốt đẹp trong lòng Nhiếp Nhiên.
Ân nhân cứu mạng.
Bốn chữ đẹp biết bao.
Đây là bốn chữ cả đời khó quên.
Cho dù là Dịch Sùng Chiêu cũng không thể xóa đi và thay thế được.
“Nhất định phải chịu đựng đến khi anh ta tới.” Hắn nói.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, khẽ gật đầu:
“Tôi biết rồi.”
Lần này Mạc Thừa thật sự bước đi, không hề do dự và lưu luyến nữa.
Nhiếp Nhiên cứ nhìn bóng lưng xa dần của hắn, đột nhiên dùng hết sức hô lên: “Mạc Thừa!”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m