Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2528
CỨU VIỆN! LÀ CỨU VIỆN THẬT!
Nhiếp Nhiên đã sốt đến mơ hồ: “Làm hòa… ừ, phải làm hòa…”
Mạc Thừa biết cô không chống đỡ được rồi.
Cô như vậy mà vẫn nói làm hòa với Dịch Sùng Chiêu làm hắn giận đến mức không có chỗ phát tiết.
Mẹ kiếp!
Hắn chửi thầm một câu trong lòng, lấy điện thoại ra nhìn, vẫn không có tín hiệu.
Cái tên đáng chết kia rốt cuộc lúc nào mới tìm được nơi này!
Mạc Thừa nhìn đường chân trời, cuối cùng lại vỗ lên mặt Nhiếp Nhiên, nói: “Cô nghe đi! Máy bay trực thăng, là tiếng máy bay
trực thăng! Bọn họ tới rồi, cô tỉnh lại đi, bọn họ tới rồi!”
Nhiếp Nhiên nghe được câu này, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhưng cuối cùng chỉ lướt qua rồi biến mất, cô nhìn Mạc Thừa, nước mưa không ngừng rơi xuống, cô nói:
“Anh không lừa được tôi đâu.”
“Nhiếp Nhiên…” Vẻ mặt Mạc Thừa sầm lại.
Đúng vậy, không lừa được cô. Nếu như cô dễ lừa, vậy thì đã không phải là Nhiếp
Nhiên rồi.
Sau đó lại nghe thấy cô nói: “Mạc Thừa, chắc tôi không chịu nổi rồi…”
“Không được, cô không thể!” Lần đầu tiên
Mạc Thừa mong mỏi Dịch Sùng Chiếu xuất hiện đến vậy. Bởi vì chỉ có người đàn ông đó mới có thể cứu cô ra, mới có thể khiến cô sống tiếp!
Nhưng anh ta vẫn chưa đến.
Đến bây giờ anh ta vẫn chưa đến.
Mà nguyên nhân lớn nhất anh ta không đến được là vì hắn.
Nếu như hắn không tung tin vũ khí đạn dược ra, Dịch Sùng Chiêu sẽ không bị cuốn lấy, đến bây giờ còn chưa xuất hiện.
Thế này có thể coi là hắn hại cô không?
Lần đầu tiên hắn hối hận, lần đầu tiên hối hận như vậy!
Nhiếp Nhiên lại nói: “Thật ra cho dù tôi ra được ngoài cũng chưa chắc chạy được khỏi ngọn núi này, anh…”
“Tôi không cho phép cô nói thế! Nhiếp
Nhiên, cô không phải người dễ từ bỏ như vậy!” Mạc Thừa không chịu nổi lời cô nói.
Cô luôn luôn bình tĩnh, lý trí, cho dù đứng trước cái chết cũng vậy.
Nhưng sự bình tĩnh này lại như một con dao cắt nát trái tim hắn ra.
Nhiếp Nhiên thấy hắn nghiêm mặt lại thì cười nói: “Nhưng tôi cũng không phải là người mù quáng…”
Cô rất rõ mình bị thương quá nặng. Chiến đấu kịch liệt cả đêm, cô vốn đã mệt mỏi lắm rồi, lại thêm vết thương nặng kéo dài mãi, mất máu quá nhiều.
Cho dù bây giờ cô bò được ra ngoài cũng chưa chắc chịu được.
Mạc Thừa tức giận nói: “Cô mù quáng một lần sẽ chết à!”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, cười: “Ừ…”
Trong đời cô chỉ có một lần mù quáng và không lý trí, đều là vì Dịch Sùng Chiêu.
Dịch Sùng Chiêu…
Ánh sáng trong mắt cô tan ra, giống như rơi vào trong hồi ức.
Mạc Thừa thấy cô dần vô thần, vội gọi:
“Nhiếp Nhiên, tôi cầu xin côi, coi như tôi
“Được… nể tình anh cầu xin tôi, tôi… sẽ…”
Nhiếp Nhiên dừng lại mấy giây, môi đã hơi tím tái: “Sẽ cố gắng một chút… một chút nữa…”
Mạc Thừa vội gật đầu: “Đúng! Cố gắng một chút, một chút thôi!”
Nói xong hắn lại tăng tốc đào.
Cuối cùng một cái tay của cô đã được giải phóng ra khỏi đất đá.
Nhưng dù vậy, Nhiếp Nhiên vẫn không chịu được bao lâu.
Thấy cô lại sắp ngất đi, Mạc Thừa biết lần này thật sự hết cách rồi.
Mỗi cô đã chuyển từ tái nhợt sang tím bầm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dần dần tái nhợt xám ngoét.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm. Đó không phải là tiếng sấm, cũng không phải tiếng nước mưa, mà là âm thanh do động cơ phát ra. Hắn ngẩng
phắt đầu lên, thấy có bốn năm cái chấm đen ở đường chân trời đang bay về phía bọn họ trong mưa lớn.
Là máy bay trực thăng….
Là máy bay trực thăng!
Là Quân khu 9!
Quân khu 9 tới rồi!
Cứu viện tới rồi!
Lần đầu tiên thấy người Quân khu 9 mà
Mạc Thừa vui như vậy. 2
Hắn vội vàng vỗ Nhiếp Nhiên, nói: “Nhiếp
Nhiên, là Quân khu 9 tới, Dịch Sùng Chiêu của cô tới rồi!”
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn nhắm mắt, nhẹ giọng trả lời: “Đừng lừa tôi… tôi mệt lắm…”
“Là thật, tôi thề! Là thật! Cô mở mắt ra nhìn đi, cô mau mở mắt ra nhìn đi! Tôi thề tôi không lừa cô, tôi thề!”
Mạc Thừa khẩn thiết như vậy khiến trong lòng Nhiếp Nhiên hơi trông đợi. Cô khó khăn mở mắt ra nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên ở đường chân trời u ám có mấy cái chấm đen đang chậm rãi bay đến.
Trong nháy mắt, trong lòng cô chấn động, mắt cũng sáng lên.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com