Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2527
CẢ ĐỜI KHÔNG GẶP ĐƯỢC ANH NỮA
Lần này Mạc Thừa vô cùng lo lắng.
“Nhiếp Nhiên! Nhiếp Nhiên! Nhiếp
Nhiên! Cô mau tỉnh lại đi! Không được ngủ!”
Nhưng cho dù hắn gọi thế nào, Nhiếp Nhiên vẫn không có bất cứ phản ứng gì, giống như một người chết im lặng nằm đó.
Mạc Thừa cuống lên, đột nhiên nhanh trí nói: “Đội trưởng Dịch! Đội trưởng Dịch của cô! Nhiếp Nhiên, cô không được ngủ, nếu không cả đời này không gặp được đội trưởng Dịch của cô nữa đâu!”
Nghe vậy, Nhiếp Nhiên lập tức có phản
ứng. Mặc dù cô sốt cao nhưng vẫn còn chút thần trí. Cô nghe thấy Mạc Thừa nói đến đội trưởng Dịch liền giật mình, giống như có cái gì kéo linh hồn đã bắt đầu tan rã của cô lại.
Dịch Sùng Chiêu…
Đời này không gặp được Dịch Sùng Chiêu nữa.
Không, không được!
Ngay sau đó, Mạc Thừa thấy lông mi cô khẽ run lên mà thầm mừng rỡ.
Hắn lại tiếp tục nói: “Cô nghĩ xem, đội trưởng Dịch của cô biết cô chết thì phải làm thế nào? Cô muốn anh ta làm thế nào?
Nhất định anh ta sẽ bị sốc, Nhiếp Nhiên, cô muốn cả đời anh ta sống như vậy sao?!”
Cả đời sống trong cú sốc?
Không, không thể, tuyệt đối không thể!
Câu này khiến Nhiếp Nhiên chấn động.
đến khi dần dần thấy rõ đối phương, cô mới phát hiện không phải Dịch Sùng Chiêu, mà là Mạc Thừa.
Thấy vẻ mất mát trong mắt cô, Mạc Thừa cố làm ra vẻ thoải mái cười nói: “Tôi còn tưởng ngay cả đội trưởng Dịch của cô cũng không đánh thức cô được chứ, còn nghĩ rằng cô đối với đội trưởng Dịch cũng chỉ có thể thôi.” 4
Nhiếp Nhiên cong môi lên, tự hào: “Đời này, trừ anh ấy ra, thật đúng là không ai có thể đánh thức tôi.”
“Đúng vậy, thật khiến tôi thất vọng.” Mạc
Thừa nói nửa thật nửa đùa.
Nhiếp Nhiên híp mắt cười nói: “Khiến anh thất vọng không chỉ có chuyện này, thất vọng dần là quen thôi.”
“Con nhỏ này, đừng có khích tôi, cẩn thận tôi bỏ lại cô ở đây.” Mạc Thừa cố ý tỏ ra tức giận uy hϊế͙p͙ cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên đâu có dễ dàng mắc lừa: “Nếu anh muốn bỏ thì đã bỏ lâu rồi.”
Ý cô là bảo anh ta mau làm việc đi.
Mạc Thừa đột nhiên cảm thấy tay đỡ đau hơn hẳn, hắn hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
“Yên tâm đi, tôi vẫn chịu đựng được.”
Nhiếp Nhiên trấn an hắn.
Mạc Thừa yên tâm hơn, tiếp tục bới bùn đất bên cạnh cô ra.
“Ầm ầm…”
Tiếng sấm không ngừng vang lên bên tai.
Hơn nữa tiếng sau còn vang hơn tiếng trước.
Mưa vẫn rơi đều. Hạt mưa đập vào mặt khiến cô híp mắt lại, nhưng dần dần cổ họng nóng như lửa đốt, cô lúc lạnh lúc nóng, cảm thấy rất khó chịu.
Cô không dám lên tiếng sợ ảnh hưởng đến
Mạc Thừa.
Nhưng cố mãi, cố mãi… cô cảm thấy mí mắt mình càng lúc càng nặng.
Cuối cùng lại hôn mê một lần nữa.
Lần này Mạc Thừa phát hiện ra ngay, vội nhào tới hô: “Nhiếp Nhiên?! Nhiếp Nhiên!”
Nhiếp Nhiên bị tát đau, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm: “Mạc Thừa, tôi buồn ngủ lắm…”
“Nhiếp Nhiên, cô không được ngủ, cô ngủ rồi cả đời sẽ không tỉnh lại được đâu!”
Nhiếp Nhiên mơ mơ màng màng nói:
“Nhưng mà… tôi rất mệt…”
“Không phải cô luôn giỏi chịu đựng sao? Cô cố thêm chút nữa đi!” Mạc Thừa hoảng sợ.
Nhiếp Nhiên lại khẽ cau mày, nói: “Không chịu nổi nữa, đã vượt quá cực hạn rồi…”
Lần này Mạc Thừa thật sự cuống lên, hắn chưa bao giờ nghe thấy Nhiếp Nhiên nói không chịu được: “Nhiếp Nhiên! Nhiếp
Nhiên! Vậy cô nghĩ đến Dịch Sùng Chiêu, lại nghĩ đến Dịch Sùng Chiêu đi!”
Nhiếp Nhiên a một tiếng, lẩm bẩm: “Tôi đang nghĩ đây, anh ấy giận tôi rồi… không vui rồi…”
“Cho nên cô phải về làm hòa với anh ta! Cô không thể ngủ!” Mạc Thừa vỗ lên mặt cô, lại bấm vào nhân trung của cô, chỉ mong cô có thể tỉnh lại.