Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2523
ANH TA CHÂN THÀNH HƠN AI HẾT
Im lặng một lát, tiếng Dương Thụ lại truyền đến: “Tôi thật sự không sao, bị thương nhẹ thôi.”
Nhiếp Nhiên nổi giận: “Anh nghĩ tôi ngu à?
Có phải thương nhẹ hay không từ tiếng hít thở của anh tôi cũng nghe ra được.”
Nhưng Dương Thụ vẫn khăng khăng nói:
“Thật sự là vết thương nhẹ, cô đừng lo lắng.”
Anh ta nghe thấy giọng nói tức giận của cô thì nghĩ thầm, thật may, có thể nói nhiều như vậy, chắc thân thể cô không có vấn đề gì lớn.
“Tôi không bị gì nhanh thế đâu, cô yên tâm.”
Nhiếp Nhiên im lặng một lúc, sau nửa phút mới gằn giọng nói: “Dương Thụ, anh biết lừa gạt tôi, làm tôi tức giận sẽ có kết cục thế nào chứ?”
Anh ta cười khẽ: “Biết, tôi cũng không muốn bị cô tát nữa.”
Dương Thụ nói như vậy khiến tâm trạng nặng nề của Nhiếp Nhiên dịu đi không ít.
“Dương Thụ, chúng ta nói chuyện đi.”
“Được.” Từ trước đến giờ anh ta đều nghe theo yêu cầu của Nhiếp Nhiên. Hơn nữa đây là Nhiếp Nhiên chủ động nói muốn nói chuyện với anh ta, bảo anh ta không vui mừng sao được?
Mặc dù anh ta biết tại sao cô phải nói thế.
“Anh muốn nói chuyện gì với tôi?” Nhiếp
Nhiên chủ động hỏi anh ta.
Người ngồi sau xe cũng rơi vào trầm mặc, anh ta và cô chưa bao giờ nói chuyện tử tế với nhau, mỗi lần Nhiếp Nhiên nói chuyện với anh ta đều có dự tính trước, cho nên… lúc nói chuyện thật, anh ta nhất thời cũng không biết phải nói cái gì.
Nhưng sau khi im lặng mấy giây, cuối cùng anh ta vẫn hỏi: “Cô… có hối hận vì quên tôi không?”
Hối hận quen một người phiền toái như tôi?
Chắc là ngay vấn đề đầu tiên của anh ta đã quá nghiêm túc nên Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó trả lời: “Không.”
“Tại sao?” Dương Thu kinh ngạc.
Từ khi bọn họ quen nhau đến giờ, hình như anh ta luôn dựa vào chút tự tôn nực cười mà gây phiền phức cho cô.
Anh ta biết cô lợi hại, cho nên quyết tâm cố gắng muốn đuổi kịp cô, hy vọng có thể bảo vệ cô.
Nhưng cuối cùng thì sao, lần nào cũng khiến cô gặp phiền phức.
Ngay cả lần này cũng là cô giải quyết giúp anh ta.
Nếu như không phải là cô giữ anh ta lại, lấy công chuộc tội thay anh ta, bây giờ anh ta đã trở thành một lính đào ngũ phạm tội rồi.
Nghĩ mà đến anh ta cũng cảm thấy buồn cười.
Nhưng lúc này lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: “Có thể là vì tôi chưa bao giờ thấy ai chân thành giống như anh.”
“Không phải vừa ngu vừa phiền à?” Dương
Thụ cười hỏi.
Nhiếp Nhiên cũng cười: “Có một chút, nhưng dù vậy, tôi cũng chưa bao giờ hối hận.”
Đời này việc duy nhất cô hối hận chính là làm tổn thương Cổ Lâm, còn những thứ khác cô chưa từng hối hận.
Cô vẫn cho là bởi vì lời trăn trối của Lâm
Hoài khi đó nên cô mới nhận “gánh nặng” này. Nhưng cho tới bây giờ cô mới biết, không phải thế.
Mặc dù anh ta ấu trĩ, nực cười, nhưng anh ta cố chấp, chân thành hơn bất cứ ai.
Anh ta không thông minh như Dịch Sùng
Chiêu, không hiểu cô như Mạc Thừa, nhưng lại là người đối xử chân thành với cô nhất.
Dịch Sùng Chiêu có trách nhiệm khắc vào máu xương, Mạc Thừa có dã tâm mạnh mẽ to lớn, còn anh ta… chỉ có cô. ở trong mắt anh ta, trừ cô ra không còn ai khác.
Đúng lúc này, giọng Dương Thụ lại truyền tới: “Vậy cô có từng ghét tôi không?”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, trả lời: “Tôi không ghét anh, tôi chỉ hy vọng anh có thể thoát ra khỏi cái chết của Lâm Hoài, đi
nhìn ngắm thế giới này, đừng có bó buộc mình tại chỗ.”
Cô chỉ sợ Dương Thụ đặt quá nhiều sự chú ý lên cô mà bỏ lỡ cả cuộc sống. Cô tự nhận mình không thể cho anh ta nhiều thứ hơn, cho nên không muốn anh ta tốn nhiều tâm tư với mình, vì vậy mới đẩy anh ta ra ngoài.
Đối với cô, Dương Thụ chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ non nớt muốn trở nên lớn mạnh nhưng không biết phải làm thế nào.
Trong bóng tối truyền đến tiếng anh ta:
“Hóa ra là thế, vậy tôi… yên tâm rồi.”
Giọng anh ta hơi nhẹ, cũng chậm chạp, khiến Nhiếp Nhiên kêu lên: “Dương Thụ…”
“Nhiếp Nhiên, thật ra thì tôi rất vui vì gặp được cô.” Dương Thụ nói: “Cô không giống những người khác. Không, là hoàn toàn khác. Có lẽ vì khác biệt nên mới thu hút tôi.”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
“Trên thế giới này không ai giống ai cả, đến lúc đó anh sẽ phát hiện ra.” Nhiếp Nhiên nói với anh ta.
“Đến lúc đó…” Dương Thụ giống như đang tự nói chuyện với mình: “Ừ, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cố gắng…”
Nhiếp Nhiên căng thẳng: “Dương Thụ!”