Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2522
NGĂN CÁCH VỚI ĐỜI
Mạc Thừa đang muốn hỏi cô làm gì thì nghe thấy cô hô lên: “Mau đi đi!”
Hắn theo bản năng nhìn sườn núi phía xa, mới phát hiện lại sạt lở lần hai rồi.
Đáng chết!
Mạc Thừa vội vàng nhào tới cạnh xe, nói với Nhiếp Nhiên: “Mau lên, tôi đưa cô ra ngoài!”
“Không kịp đâu!” Nhiếp Nhiên lắc đầu.
Cô không ngốc, bây giờ cô ra ngoài, ngộ nhỡ không kịp thoát ra, nửa người bị kẹt ở ngoài cửa xe, đến lúc đó bị lực mạnh đập
vào chắc chắn sẽ bị đứt ngang lưng, sẽ thật sự hết hy vọng.
“Tay tôi đã không còn sức rồi, anh mau tìm chỗ trốn, sau đó hãy đến cứu tôi.” Nhiếp
Nhiên bình tĩnh nói với hắn: “Nếu anh xảy ra chuyện, tôi cũng xong đời.”
“Tôi kéo cô.” Mạc Thừa vẫn chưa từ bỏ ý định muốn kéo cô.
“Mạc Thừa, cả người tôi bị thương, anh tỉnh táo một chút, nhanh tìm chỗ trốn đi.”
Nhiếp Nhiên nói với hắn.
Mạc Thừa nhìn đất đá đang lao nhanh đến đây với tốc độ đáng sợ.
“Mau đi đi, còn không đi sẽ không kịp đâu!” Nhiếp Nhiên thấy hắn do dự lại lên tiếng nhắc nhở.
Mạc Thừa nghe lời cô, tạm thời rút lui khỏi đây.
Hắn nhìn Nhiếp Nhiên: “Cô nhất định phải chờ tôi tới cứu cô!”
Nói rồi hắn chạy nhanh qua bên kia sườn núi.
Nhiếp Nhiên biết lần này sạt lở rất dữ dội, nhất định phải chặn lại lỗ hổng kia, nếu không bùn đất sẽ tràn vào chôn sống cô và
Dương Thụ.
Nhưng lúc này bên cạnh cô không có gì cả, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, cô chỉ đành đề túi khí lên cửa rồi dùng lưng mình chặn lấy.
Như vậy có thể giảm bớt mức tổn thương cho mình.
“Ầm…” một tiếng, chấn động và tiếng đá lăn lớn khiến người ta nghe mà tê dại cả da đâu.
“Anh sợ à? Dương Thụ.” Nhiếp Nhiên thấy mãi mà Dương Thụ không nói gì, cô gọi anh ta.
Dương Thụ nhanh chóng trả lời: “… Không
SỢ.”
Giọng anh ta vẫn bình thường khiến Nhiếp
Nhiên thả lỏng hơn: “Đừng lo lắng, Mạc
Thừa ra được rồi, chúng ta nhất định cũng có thể.”
“Ừ.” Dương Thụ chỉ trả lời một tiếng.
Sau đó hai người không nói gì nữa. Bởi vì đất đá đang cuồn cuộn lao đến như bão táp.
Nhiếp Nhiên cảm thấy lưng mình không ngừng bị đá lớn nhỏ đập vào, túi khí vốn bị cô kéo ra, cho nên vừa gặp phải áp lực đã xẹp xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
May mà đợt sạt lở này cũng nhanh chóng kết thúc, không xảy ra va đập gì nghiêm trọng.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn dán người vào cửa sổ, không dám nhúc nhích.
Có điều lần này, cả chiếc xe hoàn toàn rơi vào trong bóng tối, có thể nhìn ra được lần
này tuy thời gian sạt lở ngắn nhưng rất lớn.
Nhiếp Nhiên lặng lẽ chặn cửa sổ trong bóng tối, nghiến răng im lặng chịu đựng.
Bên ngoài không có tiếng Mạc Thừa, nhưng cô vẫn chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong bóng tối này, cô không biết thời gian nhưng có thể biết đã qua rất lâu rồi, lâu đến nỗi cô có cảm giác cả người mình sắp cứng đờ, dù vậy cô vẫn không dám nhúc nhích, sợ vừa cử động bùn đất sẽ lăn vào, chôn sống bọn họ.
Dần dần Nhiếp Nhiên cảm thấy lưng mình càng lúc càng ướt.
Không ổn.
Nước mưa chảy vào rồi!
Nếu mưa còn rơi, chỉ sợ bùn đất chưa chôn sống bọn họ, bọn họ đã bị chết chìm.
Nhiếp Nhiên cố gắng cố định cơ thể mình, một tay lần mò vào túi lấy điện thoại.
Nhưng mở ra lại không có tín hiệu!
Đáng chết!
Lúc này Nhiếp Nhiên vô cùng hối hận tại sao mình phải dẫn gã béo chạy vào trong núi sâu.
Đúng là thần kinh!
Nhiếp Nhiên nhìn nước mưa thấm vào quần áo mình, hội tụ thành một đường chảy vào trong xe, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn.
Sao Mạc Thừa còn chưa tới?!
Chẳng lẽ hắn không tìm được đường à?
Cô không chịu nổi, cố gắng gọi hai tiếng:
“Mạc Thừa! Mạc Thừa!”
Đáng tiếc, hoàn toàn không có bất cứ âm thanh nào. Bọn họ như bị cả thế giới cô lập trong xe.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nước vẫn chảy vào khiến Nhiếp Nhiên bắt đầu nóng nảy.
“Đừng lo, chắc chắn anh ta sẽ trở lại cứu cô.” Dương Thụ an ủi.
Giọng an ủi này khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy là lạ.
“Anh làm sao thế?” Nhiếp Nhiên cau mày hỏi.
Dương Thụ nói: “Tôi không sao.”
Nhiếp Nhiên dừng lại mấy giây, cẩn thận phân biệt tiếng hít thở của anh ta, tiếng hít thở chậm chạp nhưng lại nặng nề hoàn toàn không giống người bình thường!
Cho dù cô bị thương nghiêm trọng cũng không thở như vậy.
“Dương Thụ, anh làm sao thế!” Cô sợ hãi, vội vàng hỏi.