Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2524
NHIỀU MÁU QUÁ! !
Dừng lại mấy giây, tiếng Dương Thụ lại vang lên: “Tôi đây, cô đừng gọi lớn thế, đừng lãng phí sức lực.”
“Thế mà có một ngày tôi lại bị anh dạy bảo à?” Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng anh ta thì thả lỏng một chút, sau đó lẩm bẩm.
Hình như Dương Thụ bật cười: “Đúng vậy, thế mà lại có một ngày tôi lại chê cô.”
Nhiếp Nhiên cau mày, nhìn nước mưa đang không ngừng theo vạt áo mình chảy xuống, cùng với nước đọng dần lớn hơn, cô cố làm ra vẻ thoải mái trả lời: “Cái tên này, anh còn dám nói, chờ trở về, tôi sẽ đánh anh.”
“Được, chờ trở về… tôi chờ cô đánh tôi…”
Lời Dương Thụ cứ khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy lo lắng, cô lại chủ động hỏi: “Dương
Thụ, anh không có gì khác hỏi tôi à? Tôi nhớ… trước đây anh muốn nói chuyện với tôi lắm mà.”
“Đúng thế, trước kia tôi rất muốn nói chuyện với cô, lần nào tôi cũng lén để ý cô… hy vọng cô nhìn thấy tôi… nhưng lần nào cô cũng không thấy…”
Nhiếp Nhiên phản bác: “Ai bảo thế, lần nào anh nhìn lén tôi, tôi cũng biết.”
“Cô biết?” Lần này, giọng Dương Thụ tăng cao hẳn. Đủ để chứng minh anh ta kích động thế nào.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta lên tinh thần, vội vàng nói: “Dĩ nhiên, lúc ăn cơm anh lén tìm một chỗ gần tôi, mỗi lần tôi huấn luyện thêm anh đều tìm cơ hội chạy bộ, còn cả… còn cả mỗi lần tôi có chuyện, anh sẽ không màng gì chạy tới giúp tôi.”
“Nhưng lần nào tôi cũng giúp thêm phiền…” Anh ta nói.
“Vậy thì đã sao, quan trọng là tấm lòng, tấm lòng anh hiểu không?”
“Trước kia cô không nói thế…”
Quả nhiên Nhiếp Nhiên nghẹn họng, yếu ớt hỏi: “Vậy trước kia tôi nói thế nào?”
“Cô nói tôi ngu xuẩn.” 66
Nhiếp Nhiên lúng túng ừ một tiếng:
Đúng là có một chút.”
Dương Thụ hiếm khi thấy cô có thái độ như vậy, anh ta bật cười: “Đội trưởng Dịch nhất định rất hiểu cô.”
“Anh ấy… ừ, rất hiểu.”
Nhắc đến Dịch Sùng Chiêu, giọng Nhiếp
Nhiên cũng không tự chủ được dịu đi rất nhiều.
“Thật tốt, cũng coi như mơ ước thành sự thật rồi… hồi đó cô nói muốn tìm một người ở Quân khu 9, vậy mà lại tìm được thật.” Dương Thụ cười chúc mừng cô.
Dưới tình hình này, Nhiếp Nhiên thật sự không muốn sự chúc phúc của anh ta.
“Sau này anh cũng sẽ tìm được một người anh thích, cô ấy cũng thích anh.” Cô nghiêm túc nói.
Lần này Dương Thụ không phản bác:
“Đúng vậy, sau này tôi cũng sẽ tìm được một người…”
Giọng nói bình thản cảm khái của anh ta cứ khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Cô đang định nói chuyện thì nghe thấy
Dương Thụ ho không ngừng, ho như muốn bắn cả phổi ra ngoài.
“Dương Thụ, anh có sao không?” Cô lo lắng hỏi.
“Không… sao… khụ khụ… vừa bị… sặc…”
Anh ta vừa ho vừa trả lời.
“Anh…” Nhiếp Nhiên nghe thấy anh ta ho dữ dội thì vẫn muốn nói tiếp, nhưng lúc này lại nghe thấy có tiếng loạt xoạt bên
ngoài, thậm chí mơ hồ còn nghe được có tiếng gọi.
Cô vui mừng, chắc là Mạc Thừa! Là Mạc
Thừa tới cứu cô!
“Mạc Thừa tới rồi! Chúng ta sẽ nhanh ra ngoài thôi! Anh cố gắng chút!” Nhiếp
Nhiên nói với Dương Thụ.
“Được, tôi… sẽ kiên trì…”
Nhiếp Nhiên nghe thấy cũng được an ủi, lại tiếp tục nói chuyện với anh ta.
Mặc dù Dương Thụ không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng sẽ trả lời mấy câu thể hiện sự tồn tại của mình.
Dần dần anh ta càng ít nói, cuối cùng chỉ ừ.
Nhiếp Nhiên cảm thấy không ổn, nhưng lúc này tiếng động trên đỉnh đầu càng rõ ràng hơn, cũng khiến cô vui mừng.
“Mạc Thừa! Tôi ở đây!” Cô cố gắng kêu một tiếng, nghe thấy tiếng đào bới trên đỉnh đầu càng nhanh hơn.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Chỉ một lát sau cô đã cảm thấy lưng mình nhẹ đi, sau đó ánh sáng chiếu vào, cô không dám nhúc nhích, vẫn chống người.
Theo ánh sáng, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía ghế sau của xe, nhưng cửa kính phía ghế sau bị đất đá bịt hết, không có chút ánh sáng nào, cho nên không nhìn rõ được tình huống.
“Dương Thụ, anh vẫn ổn chứ?” Lưng càng lúc càng nhẹ, Nhiếp Nhiên lại hỏi.
“Ừ.” Một lúc sau mới có tiếng trả lời.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc cô chuẩn bị gọi Mạc Thừa ngoài xe thì liếc thấy một luồng ánh sáng nhẹ chiếu lên cửa kính.
Mảng máu lớn đang phủ lên cửa kính với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Lượng máu đáng sợ kia khiến Nhiếp Nhiên giật mình.
Đây không phải là máu của cô.
Là… là máu của Dương Thụ sao?!
Khi suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu, cô như bị đập mạnh một cái, đầu óc ong ong.