Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2516
MỘT CON CHÓ NHÀ CÓ TANG
Tiếng xe càng lúc càng đến gần, cuối cùng Dương Thụ cũng nghe rõ.
“Là tiếng ô tô, đúng là tiếng ô tô! Mau lên mau lên, nhất định là người Quân khu 9 tới rồi, chúng ta đừng để lỡ.”
Dương Thụ đỡ Nhiếp Nhiên bước nhanh về phía trước, còn hô lên: “Này, chúng tôi ở chỗ này! Chúng tôi ở chỗ này!” ?
Tiếng anh ta vang vọng khắp núi rừng.
Nhiếp Nhiên không kịp ngăn cản.
Chỉ một lúc sau, quả nhiên có một chiếc xe
SUV đi từ xa đến.
“Đến rồi đến rồi!” Đường nét chiếc xe dần rõ ràng trong mưa.
Nhưng… ngay từ ánh mắt đầu tiên Nhiếp
Nhiên đã biết chiếc xe này không giống xe của Quân khu 9.
Lúc chiếc xe đến gần, Dương Thụ cũng thắc mắc: “A? Hình như biển số xe Quân khu 9 không phải thế này mà?”
“Đó là xe của Mạc Thừa.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói.
Dương Thụ biến sắc: “Cái gì?!”
Xe của Mạc Thừa?
Sao lại là xe của Mạc Thừa?!
Dương Thụ trở nên căng thẳng: “Vậy… vậy mau chạy thôi! Chạy thôi!”
Nếu biết là xe của Mạc Thừa, anh ta đã không gọi rồi!
Dương Thụ vội vàng nắm tay Nhiếp Nhiên xoay người định chạy trốn.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề nhúc nhích.
“Nhiếp Nhiên?”
“Anh đi đi.”
“Cái gì?” Dương Thụ không dám tin vào tai mình, lập tức hỏi.
“Tôi không chạy thoát được, anh đi đi.”
Dương Thụ nắm chặt tay cô, nói: “Không được, tôi nhất định phải đưa cô đi!”
“Anh thấy có thể à?” Nhiếp Nhiên nhìn chân mình, bây giờ cô đi bộ cũng khó khăn, đừng nói là chạy tiếp.
Dương Thụ khom người xuống: “Nào, tôi cõng cô.”
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên vẫn không nhúc nhích mà nói với anh ta: “Anh đi đi.”
“Cô đừng nói linh tinh nữa, mau đi thôi.”
Dương Thụ vẫn kiên trì nói với cô.
Nhiếp Nhiên cau mày: “Tôi nói rồi, anh đi đi!”
Dương Thụ nóng nảy, giận dữ quát lên:
“Tôi cũng nói rồi, tôi sẽ không bỏ lại cô ở đây! Tôi vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc cô!”
Nhiếp Nhiên bình thản nói: “Vậy được rồi, chúng ta cùng chết đi.”
Mạc Thừa đi ra khỏi xe, hắn mặc quần áo đen, đi giày ống, bước nhanh về phía bọn họ.
Dưới khí thế đó, Dương Thụ theo bản năng chắn trước mặt Nhiếp Nhiên, cho đến khi
Mạc Thừa đi tới trước mặt bọn họ.
Hắn không nhìn Dương Thụ, chỉ nhìn
Nhiếp Nhiên, cười, mang theo ý đùa:
“Chậc! Nhìn cô đi…”
Khẩu khí này, thái độ này đâu có giống kẻ địch gặp nhau.
Dương Thụ không hiểu gì cả.
Mạc Thừa nhất định biết thân phận thật của Nhiếp Nhiên, với tính hắn, bị lừa chắc không có phản ứng này mới đúng.
“Cô là con chó con lăn vào bùn à?”
Nhiếp Nhiên cũng cười châm chọc: “Đúng vậy, một con chó nhà có tang mà thôi.”
Mạc Thừa không phản đối, anh ta quay sang nhìn Dương Thụ, ánh mắt áp bức kia khiến Dương Thụ cảm thấy dây thần kinh căng lên.
Nhiếp Nhiên giơ tay lên vỗ vai Dương Thụ, ra hiệu cho anh ta tránh ra.
Dương Thụ cau mày, đầu tiên còn không vui, nhưng thấy ánh mắt Nhiếp Nhiên rét lạnh, đành lui sang bên cạnh.
Mạc Thừa thấy Dương Thụ nghe lời Nhiếp
Nhiên, híp mắt lại đầy nguy hiểm, sau đó mới nhìn cô. Nhưng cái nhìn này lại khiến vẻ mặt hắn lạnh đi, ý châm chọc càng thêm sắc bén: “Cô rời đi vì là để biến thành thế này à?”
Cả người cô không chỉ toàn bùn đất mà còn đầy vết thương. Bởi vì trời mưa nên máu hòa chung với nước mưa lan rộng ra.
Đúng là điên rồi!
Mạc Thừa không biết đang nói với chính mình hay với Nhiếp Nhiên, hắn tiến lên bế lấy cô. Nhiếp Nhiên không linh hoạt như bình thường, thế mà lại bị hắn bị thật.
Ngay cả Dương Thụ cũng ngây ra.