Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2515
QUÂN KHU 9 TỚI CỨU VIỆN RỒI?
Tạm biệt cô bé kia, Dương Thụ đỡ cô ra khỏi hang núi nhỏ đó trước.
Nhưng vừa đi ra ngoài, cô đã tự đi một mình.
Dương Thụ không đành lòng.
Cô bị thương quá nhiều, trên người còn trầy xước, đặc biệt là vết thương nghiêm trọng trên cánh tay. Nhưng dù thế, dưới cơn mưa lớn này cô vẫn kiên trì tự đi, không để cho anh ta đỡ.
“Nhiếp Nhiên, sao cô lại bị thương nặng thế này?” Dương Thụ không đi ngang với cô mà tụt lại một bước đi sau lưng cô, đề phòng cô lảo đảo ngã xuống không có ai đỏ.
Nhiếp Nhiên chậm rãi đi về hướng Dương Thụ chỉ, trả lời: “Chúng tôi tập kích lúc nửa đêm, khá ít người.”
“Lần này Quân khu 9 có mấy người?”
“Không có người Quân khu 9, chỉ có mười người nước F, tập kích từ biên giới nước F vào.”
Dương Thụ khựng lại, bước nhanh đến trước mặt cô: “Chỉ có mười người? Hơn nữa một người Quân khu 9 cũng không có?
Quân khu 9 có ý gì thế!”
Thế mà họ lại để một mình cô đi tập kích cùng đám binh lính nước F không trao đổi được với nhau, hơn nữa vừa gặp mặt đã làm nhiệm vụ luôn, thời gian làm quen cũng không có, thế này… thế này không phải là để Nhiếp Nhiên đi chịu tội à!
Đám người kia đều là cùng một đơn vị,
Nhiếp Nhiên là người ngoài, nhất định sẽ bị bài xích!
Chẳng trách Nhiếp Nhiên bị thương nhiều thế này!
Dương Thụ suy nghĩ rất nhiều, mà Nhiếp
Nhiên chỉ hờ hững nói: “Tập kích anh còn muốn dẫn theo bao nhiêu người?”
Dương Thụ nghe mà cuống lên: “Nhưng mười người thì quá ít, từ phía nước F đến đây bọn chúng có ba tầng phòng thủ, hơn nữa hẻm núi cuối cùng vô cùng khó đánh, mười người thật sự không đủ.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày: “Anh hiểu rõ phòng thủ của bọn chúng đấy, khoảng thời gian đó nghiên cứu hết rồi à?”
Anh ta chỉ là binh lính bình thường của
Quân khu 9, nhất định không lấy được bản đồ, mà từ trước đến giờ Mạc Thừa chỉ bàn kế hoạch với cô, Dương Thụ chưa bao giờ tham gia vào. Nhưng anh ta lại nắm rõ được địa hình nơi này, xem ra không uống công ở Quân khu 9.
Vẻ mặt vốn còn vô cùng lo lắng của Dương
Thụ trở nên hơi lúng túng: “Lúc rảnh rỗi có
xem qua.”
“Không đủ người không phải cũng đánh vào được rồi sao?” Nhiếp Nhiên trả lời câu hỏi vừa rồi của anh ta.
“Nhưng mà…”
Cái giá bỏ ra quá lớn!
Anh ta chưa bao giờ thấy Nhiếp Nhiên thế này.
Vừa rồi nghe thấy giọng nói truyền từ trong hang ra, anh ta suýt nữa tưởng là mình nghe nhầm. Đến lúc lao vào thấy
Nhiếp Nhiên ngồi dưới đất, cả người toàn bùn đất và vết máu mà anh ta ngây ngẩn.
Trong trí nhớ của anh ta, Nhiếp Nhiên chưa bao giờ… thật sự không thể dùng hai chữ thảm hại mà hình dung nữa.
Càng nghĩa anh ta càng sợ: “Hay là để tôi cõng cô?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu từ chối: “Không cần, anh chỉ cần dẫn đường, không cần quan
tâm những thứ khác.”
“Nhưng cứ tiếp tục thể thì chân cô sẽ bị phế mất.”
Nhiếp Nhiên vẫn lắc đầu: “Quê hay không tôi tự biết, anh chỉ cần dẫn đường, đừng để tôi đi quanh co là được rồi.”
Dương Thụ đành thôi. Nếu nói nhiều, lúc nào Nhiếp Nhiên cũng trở mặt được.
Dương Thu nhỏ giọng dặn dò: “Vậy cô nhất định phải cẩn thận.”
Nói xong anh ta dẫn cô ra ngoài.
Đường phía trước khó đi, Nhiếp Nhiên và
Dương Thụ chậm rãi đi trong mưa lớn.
Dần dần cây cối xung quanh không còn cao lớn rậm rạp nữa.
Nhiếp Nhiên thấy vậy cũng biết bọn họ sắp ra ngoài rồi.
Cô vui mừng, may mà tối qua Dương Thụ nhất thời nóng máu nên mình mới còn mạng mà đi ra.
Không biết lúc nào mới ra khỏi đường núi dài đằng đẵng này.
Cô đột nhiên nghe thấy có tiếng động cơ xe.
“Anh nghe xem, có phải là tiếng xe không?”
“Hình như là thế, chẳng lẽ là người Quân khu 9 tới cứu viện cho cô?” Dương Thụ không nghe rõ lắm.
Nhiếp Nhiên chỉ biết đó là tiếng xe mà thôi.
Quân khu 9 tới cứu cô ư, có phải không?
Nhiếp Nhiên không chắc chắn.
Cô vào trong rừng sâu gần một tiếng rồi, theo lý thị trực thăng đã đến. Người của
Mạc Thừa chắc cũng trở lại khu vực của
Quân khu 9 mới đúng.