Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2518
LÀM CON TIN CỦA TÔI
Mặt Dương Thụ tái đi.
Tối hôm qua vì chuyện của Nhiếp
Nhiên và Dịch Sùng Chiêu mà anh ta đã bị đả kích rồi, bây giờ còn bị Mạc Thừa nói như vậy.
“Im đi!” Nhiếp Nhiên tức giận mắng: “Anh đừng có nói linh tinh với Dương Thụ!”
Mạc Thừa liếc cô, lạnh lùng hỏi: “Cô dám nói cô không coi cậu ta là trẻ con à?” 66
Mấy giây Nhiếp Nhiên im lặng đã là câu trả lời tốt nhất.
Trước kia cô coi Dương Thụ là học trò, thật ra cũng đã nói rõ tất cả. Lúc này Mạc Thừa
không nói chuyện với cô nữa mà nhìn
Dương Thụ: “Có lúc cô ấy tùy hứng, cậu không thể nhường nhịn, nếu không sẽ để cô ấy gây họa. Cô ấy không phải đứa bé ngoan.” Hắn ôm chặt Nhiếp Nhiên không buông tay, thản nhiên hỏi ngược lại: “Bây giờ cậu cảm thấy đưa cô ấy đi chữa trị hơn hay là để cô ấy ở chỗ này đợi cho vết thương ngâm nước nhiễm trùng hơn?”
Đương nhiên là phải đưa ra ngoài rồi!
Đâu phải Dương Thụ không biết Nhiếp
Nhiên như vậy sẽ chậm trễ việc chữa trị.
Nhưng đúng như Mạc Thừa nói, anh ta không quyết đoán, mỗi lần Nhiếp Nhiên tức giận là anh ta lại luống cuống.
Mặc dù những lời nói này rất tổn thương nhưng sự thật đúng là thế.
Anh ta ngẩng đầu lên, thấy Nhiếp Nhiên đang nhìn chằm chằm mình, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tôi không thể tin anh, chúng tôi lừa anh, anh sẽ không đối xử tốt với cô ấy.”
Không phải bởi vì những lời đó của hắn, mà là hắn không đáng tin.
Nếu như nói không thể dung túng cho
Nhiếp Nhiên, vậy anh ta cũng tự mình đưa cô ra ngoài được mà không cần Mạc Thừa.
Ai biết nửa đường hắn có làm gì Nhiếp
Nhiên không.
“Cô ấy lừa tôi, cho nên tôi không thể đối xử tốt với cô ấy à? Vậy tôi cũng lừa cô ấy rồi, mọi người hòa nhau.” Mạc Thừa nói xong bế Nhiếp Nhiên vào trong xe, không cho bọn họ có phản ứng.
Nhiếp Nhiên bị hắn nhét vào ghế phụ, theo bản năng túm lấy cổ áo hắn: “Mạc Thừa, anh đừng quá đáng! Tôi và anh đã hoàn toàn kết thúc sau ly rượu kia rồi, anh đừng ép tôi nổ súng.”
Mạc Thừa bị cô lôi cổ áo, cúi người trước mặt cô, nhìn cô gái đang nghiến răng nghiến lợi với mình, cười càng đắc ý hơn:
“Yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ làm theo ý kiến của cô.”
Hắn kéo tay cô ra, đóng cửa xe lại.
Làm theo ý kiến của cô?
Ý kiến gì?
Lúc cô vẫn cảm thấy kỳ quái thì thấy
Dương Thụ bước nhanh tới, ngăn Mạc
Thừa đóng cửa: “Cô ấy không thể ngồi ghế phụ, phải ngồi ở phía sau.”
“Là Nhiếp Nhiên muốn ngồi ở chỗ này.”
Mạc Thừa chém gió ngay trước mặt Nhiếp
Nhiên mà không đỏ mặt làm cô cũng kinh hãi.
“Tôi đồng ý ngồi ở chỗ này lúc nào!”
“Không phải cô nói muốn làm con tin của tôi à, cô không ngồi ở ghế phụ thì sao làm con tin được?”
“Để tôi làm con tin của anh.” Dương Thụ cướp lời.
Mạc Thừa từ chối: “Không được, cậu bị thương không nghiêm trọng như cô ấy, nếu
lúc tôi lái xe cậu đánh lén tôi, tôi sẽ không phản ứng kịp.”2
“Anh…”
“Được rồi được rồi, anh ngồi phía sau đi, ngồi phía sau đánh lén còn dễ hơn.”
Nhiếp Nhiên cố ý nói cho Mạc Thừa nghe, nhưng Mạc Thừa đóng cửa xe lại chẳng thèm quan tâm, hắn vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Dương Thụ đành ngồi vào sau xe.
Xe khởi động, quay đầu chạy ra ngoài núi.
Tiếng nước mưa đập vào mui xe phát ra âm thanh nặng nề.
Dương Thụ nhìn Mạc Thừa, sợ anh ta làm chuyện gì đó hại Nhiếp Nhiên. Ngược lại
Nhiếp Nhiên và Mạc Thừa rất thoải mái.
Nhiếp Nhiên hỏi: “Anh nghĩ kỹ rồi à?”
Nhiếp Nhiên cảm thấy hắn làm vậy thật không đáng. Nếu như hắn chạy trốn, đi con
đường này có khi là một cơ hội tốt. Nhưng một khi ra ngoài thì không biết trước được.
Mạc Thừa không để ý: “Chuyện này có gì mà nghĩ.”
Nhiếp Nhiên nhắc nhở: “Đừng quên người của anh vẫn còn ở trong núi.”
“Cứ để bọn chúng loanh quanh trong đó đi.”
“Nhưng anh là lão đại của bọn họ.”
“Đâu phải là mẹ.”
Nhiếp Nhiên nghẹn họng: “… Bọn chúng đi theo anh đúng là xui xẻo.”
Mạc Thừa nhướng mày, quay sang nhìn cô:
“Cô may mắn không phải là được rồi à?” 4
Xe nhanh chóng chạy ra ngoài núi.