Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2514
VẬY CHÚNG TA RA NGOÀI ĐI
“Anh nói cái gì?”
“Tôi… tôi… tôi không trở về…”
Dưới ánh mắt sắc bén của Nhiếp Nhiên, khí thế của Dương Thụ lại yếu đi.
Ở trước mặt Nhiếp Nhiên anh ta luôn luôn như vậy.
Chỉ cần cô biến sắc, anh ta sẽ luống cuống tay chân không biết nên nói như thế nào nên làm như thế nào.
Nhất thời, bầu không khí ngưng trệ lại.
Cô bé sau lưng vội vàng đi vào, nói: “Chị, chị, chị đừng trách anh, anh rất lợi hại, anh là ân nhân cứu mạng của em! Còn đích thân đưa em về nhà!”
Cô gái kia vừa vào trong, Nhiếp Nhiên đã nhận ra ngay: “Em là đứa bé bị gã béo bắt đi à?”
Dương Thụ nghe mà kinh ngạc: “Cô nhớ nó?”
Khoảng thời gian đó cô không hề để ý đến những người này, không ngờ…
Hóa ra cô đều nhớ cả.
Nhìn bề ngoài thì cô chẳng quan tâm, thật ra là ngược lại.
Dương Thụ thầm suy nghĩ.
“Anh cứu nó ra?”
Dương Thụ gật đầu, toét miệng cười nói:
“Không chỉ nó, những người khác tôi cũng cứu ra hết.”
“Tối hôm qua anh không về đơn vị mà quay lại cứu những đứa trẻ này à?”
“Ừ. Tôi xin lỗi… tôi… tôi không nên làm như vậy…”
Tối hôm qua lúc nghe thấy Nhiếp Nhiên nói cô và đội trưởng Dịch yêu nhau, anh ta cảm thấy trước mắt mình tối đen lại. Sự tức giận đau khổ đó, cảm giác vô vọng đó khiến anh ta không có dũng khí bước vào cổng đơn vị.
Anh ta không muốn đi vào.
Sợ sau khi đi vào, mỗi ngày anh ta sẽ phải thấy Nhiếp Nhiên và đội trưởng Dịch ở bên nhau.
Vào giây phút đó, anh ta thà làm lính đào ngũ còn hơn.
Cho nên anh ta chạy.
Anh ta chạy ra ngoài không mục đích, đi trên đường núi đó rất lâu rất lâu… cho đến khi trở lại chiếc xe bị Nhiếp Nhiên vứt ở bên đường.
Nhìn chiếc xe kia, anh ta đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Anh ta ở bên cô nhiều năm, thậm chí vì cô mà thi vào Quân khu 9.
Kết quả… kết quả còn không bằng một đội trưởng mới vào được mấy ngày. 3
Có lẽ Nhiếp Nhiên thật sự không thích anh ta, nếu không tại sao chưa bao giờ cho anh ta hy vọng chứ?
Lúc đó anh ta càng nghĩ càng suy sụp, cảm giác giống như bị cả thế giới vứt bỏ và chán ghét. Anh ta cảm thấy cho dù mình làm gì thì với Nhiếp Nhiên vẫn là sai.
Thế thì sai đến cùng luôn đi!
Vì vậy anh ta lái chiếc xe kia quay trở về chỗ Mạc Thừa. Lúc anh ta đến nơi, Mạc
Thừa đã dẫn người đi đánh nhau với Quân khu 9, cho nên lợi dụng sự quen thuộc với nơi này, anh ta lẻn vào vô cùng dễ dàng. Ai ngờ vừa đi vào đã phát hiện chỉ còn mấy người sống, hững người còn lại đều chết hết rồi.
Vậy là anh ta đưa mấy người này ra ngoài.
Lén cứu người ra khỏi tay kẻ địch, hơn nữa còn chỉ có một mình, đây là lần đầu tiên anh ta làm chuyện điên cuồng này cho nên vô cùng căng thẳng.
Nhưng Dương Thụ không hối hận.
Bởi vì anh ta đã nín nhịn rất lâu rồi, anh ta rất muốn cứu những đứa bé vô tội này ra.
Anh ta sợ những người đó sẽ phát hiện ra, thậm chí trên đường còn lái xe với tốc độ cao nhất.
Mấy người kia đều ở trong vùng núi sâu này, đường xa xe hết xăng, Dương Thụ đành đích thân đưa mấy người bọn họ vào, không ngờ đến lúc chuẩn bị đi ra ngoài lại gặp Nhiếp Nhiên bị thương nặng.
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Nhiên,
Dương Thụ chột dạ, cảm thấy lần này nhất định sẽ bị Nhiếp Nhiên mắng cho một trận.
Nhưng ai ngờ Nhiếp Nhiên lại nói: “Không đâu, anh không sai.”
Dương Thụ sững sờ, hỏi: “Có thật không?”
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy Nhiếp
Nhiên nói mình không làm sai. Anh ta vô cùng vui mừng.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Thật, anh làm rất đúng.”
Không phải là cô không biết Dương Thụ muốn cứu người, khoảng thời gian đó cô nhìn ra anh ta rất đau khổ. Nhưng khi đó bọn họ thật sự không có năng lực. Hơn nữa
Mạc Thừa cũng có ý mang chuyện này ra thăm dò bọn họ nên cô không thể làm gì.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng hoàn thành chuyện mình muốn làm, hơn nữa còn là một mình đi cứu những người này, nếu như cô trách anh ta, hiển nhiên cũng không thấu tình đạt lý.
Nhiếp Nhiên cố gắng bò dậy, nhưng vì vết thương trên chân nên rất khó khăn.
Dương Thụ vội tiến lên đỡ cô: “Cô sao rồi?
Vẫn ổn chứ?”
“Tôi không sao.” Nhiếp Nhiên nhìn Dương
Thụ, hỏi: “Nếu anh đưa nó về nhà, chắc anh biết đường ra chứ?”
“Tôi biết, cô bé kia đã nói cho tôi rồi.”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
“Cô đi thế này à? Được không thế?” Dương
Thụ thấy khắp người cô toàn bùn và máu, vô cùng thảm hại.
“Không sao.”
Thấy Nhiếp Nhiên kiên trì, Dương Thụ thỏa hiệp đỡ cô ra ngoài.