Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2513
ANH THÀNH LÍNH ĐÀO NGŨ RỒI?
Đám người này không dám dừng lại ở khu vực này trong thời tiết xấu lâu, bọn chúng rất rõ có nhiều chỗ không thể tùy tiện vào. Bởi vì quá nguy hiểm, đi vào rất có thể sẽ chết, cho nên mới quả quyết rút lui tìm đường trở về như vậy.
Nhiếp Nhiên đang mải miết chạy thấy tiếng súng biến mất, biết đám người kia đã phát hiện ra rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng dần bước chậm lại.
Cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn chúng.
Dây thần kinh cẳng thắng của cô dãn ra, lảo đảo ngã xuống đất.
Thân thể này thật sự không thích hợp làm quân nhân. Cho dù huấn luyện bao lâu thì thể lực cũng chỉ ở mức trung bình.
Bị thương thời gian dài lại còn chạy nhanh như vậy khiến cô không chịu nổi. Vừa ngã xuống đã hoàn toàn không có sức mà bò dậy.
Cô chỉ nghe thấy tim đập thình thịch trong tại, cùng với mùi máu tanh trong cổ họng khô khốc.
Nước mưa đập vào mặt cô, cô cũng không để ý, cứ nằm ra đó.
Cho đến khi nhịp tim khôi phục lại quy luật, hơi thở cũng không còn gấp gáp nữa, cô mới cử động tay chân, khó khăn bò từ dưới đất dậy.
Cô hoàn toàn lạ lẫm khu vực này, căn bản không biết mình đang ở đâu. Điều duy nhất có thể khẳng định là cô và đám người kia đều bị nhốt ở chỗ này, mất liên lạc với bên ngoài rồi.
Nhiếp Nhiên dùng tay phải xoa lên gương mặt lạnh như băng của mình, khó khăn bò dậy.
Chuyện có thể làm cô đều đã làm rồi, những thứ khác cũng chỉ có thể dựa vào đám người A Hiển và A Lực thôi.
Chỉ hy vọng người Quân khu 9 đến nhanh.
Cô thất thểu đi về phía trước.
Bây giờ cô không thể tìm đường, chỉ đành tìm một chỗ gần đây tránh mưa trước.
Hạt mưa to như hạt đậu không ngừng đập lên người cô.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng đến khi mệt mỏi không chịu nổi cô mới miễn cưỡng tìm được một hang núi nhỏ. Sở dĩ nói là miễn cưỡng bởi vì cái hang này rất nông, chỉ sâu bằng chiều cao của ba người cộng lại, dưới thời tiết này không tránh được bao nhiêu.
Nhưng đối với Nhiếp Nhiên thì nó đã rất tốt rồi, chỉ cần không phải ở dưới trời mưa là được.
Nhiếp Nhiên tránh ở bên trong, cố gắng co người lại.
Sau khoảng ba tiếng, cô nghe thấy có tiếng đi bộ phía xa.
Cảm nhận được nguy hiểm, cô lập tức mở mắt ra, nắm chặt súng trong tay.
Chẳng lẽ bọn chúng trở lại rồi?
Ánh mắt cô lóe lên sự phòng bị và lạnh lẽo.
Lúc này đi ra ngoài nhất định sẽ gặp phải người kia, cho nên cô ngồi im chờ đợi.
Có thể tránh là tốt nhất, không thể tránh… vậy đành gắng gượng chống đỡ vậy.
Nhiếp Nhiên lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân thưa thớt như vậy chắc chỉ có hai người.
Nếu chỉ là hai người, cũng coi là cô có phần thắng.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần…
Nhiếp Nhiên đột nhiên nghe thấy tiếng một cô gái.
“Anh, cảm ơn anh đã cứu chúng em.”
Giọng nói non nớt thế này chắc chỉ bốn năm tuổi.
Chẳng lẽ trong núi sâu này còn có người ở?!
Đối với Nhiếp Nhiên thì đây là một tin tức cực kỳ tốt!
Lúc cô đang chuẩn bị đi ra ngoài hỏi thì nghe thấy giọng người đàn ông còn lại vang lên.
“Không có gì.”
Quả nhiên, gương mặt đó… là Dương Thụ.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên ướt đẫm ngồi ở đây, chân tay toàn máu, vẻ vui mừng và kinh ngạc trên mặt anh ta biến mất, thay vào đó là kinh hãi.
“Cô… sao cô lại thành ra thế này?”
Anh ta vội vàng đi tới, đỡ Nhiếp Nhiên lên.
Nhiếp Nhiên cau chặt mày lại: “Lời này nên là tôi hỏi anh mới đúng.”
Rõ ràng người Quân khu 9 đã chiến đấu rồi, sao anh ta lại xuất hiện ở khu vực này với dáng vẻ sạch sẽ? Hơn nữa còn có một cô bé đi cùng?
“Tôi…” Dương Thụ ấp úng.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh đi: “Anh đừng nói với tôi, anh làm lính đào ngũ thật rồi nhé.”
“Không phải!” Dương Thụ vội phản bác.
Thấy vẻ mặt anh ta nghiêm túc, Nhiếp
Nhiên mới dịu đi.
Nguồn : we btruy en onlin e.com
“Vậy tại sao anh lại ở đây?” Cô hỏi.
Dương Thụ ấp úng: “Tôi… tối hôm qua tôi không trở về đơn vị.”