Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2512
CÓ LẼ SẼ CHẾT Ở ĐÂY
Trận đánh này cuối cùng vẫn đi theo hướng xấu nhất trong tưởng tượng của cô. Chỉ hy vọng nước F có thể nhanh chóng phát trực thăng tới, như vậy cũng coi như không uổng phí sự khổ cực của cô.
“Anh mau đi đi!”
A Hiển bị cô đẩy ra mấy lần, đành nghĩ đến đại cuộc trước, thế là anh ta nhét súng của mình vào tay Nhiếp Nhiên: “Cô nhất định phải cẩn thận, người Quân khu 9 chắc chắn sẽ đến ngay thôi, trực thăng bên chỗ chúng tôi cũng sắp đến rồi, tôi tin sẽ nhanh chóng thay đổi tình thế.”
“Được, tôi sẽ chú ý!”
Nói xong, Nhiếp Nhiên giục A Hiển mau rời đi. Cho đến khi bóng lưng anh ta biến mất,
Nhiếp Nhiên nghỉ mấy giây mới nắm chặt khẩu súng xông ra ngoài. Cô nhất định phải phân tán sự chú ý của tên béo cho đám người A Hiển tranh thủ thời gian rời đi.
Trời sáng dần.
Nhiếp Nhiên dẫn đám người kia tiến sâu vào trong rừng. Gã béo đang tràn ngập lửa giận, lập tức truyền tin cho Mạc Thừa, nói với hắn Nhiếp Nhiên là gián điệp, cô là kẻ lừa gạt, cô lừa tất cả mọi người!
Càng truyền tin, hắn càng nổi giận. Họ cảm thấy mình đã giận đến sắp nổ tung, trong đầu trừ giết Nhiếp Nhiên ra thì không có bất cứ suy nghĩ gì hết, vì thế dốc sức đuổi theo Nhiếp Nhiên, hơn nữa không do dự bắn về phía cô.
Cô biết mình không thể dừng lại, nếu không sẽ là vĩnh viễn dừng lại.
Chỉ một lát bọn họ đã đi sâu vào trong,
Nhiếp Nhiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, biết đã ổn rồi.
Tuy đám người này quen thuộc địa hình ở đây nhưng đến đây rồi sẽ không ra ngoài được.
Nhưng đồng thời, có thể cô cũng không ra được.
Lúc này cô đã không quan tâm được gì nữa, có thể giải quyết bao nhiêu tên thì giải quyết bấy nhiêu.
Dùng một mình cô đổi những người này cũng coi là dùng tổn hại thấp nhất thu về cao nhất.
Với năng lực của đám người Hiển và A Lực, cho dù không giải quyết hết cũng có thể đấu với Mạc Thừa đến lúc Quân khu 9 tiếp viện.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, dường như muốn nhấn chìm cả trời đất.
Bên tại là tiếng cây cối sột soạt cùng với đủ tiếng súng.
Sắc trời sáng dần, những điều kiện vốn có lợi cho cô dần dần biến mất. May mà trời vẫn mưa, cũng coi là một điều kiện tốt.
Tiếng mưa lớn che mất tiếng bước chân của cô. Mưa to như trút nước cũng xóa hết dấu chân.
Với thân hình và tốc độ của cô, chỉ cần không để lại dấu vết, cắt đuôi những người đó chỉ là vấn đề thời gian. Huống hồ lâu thế rồi, bọn chúng cũng phát hiện mình đã lạc đường rồi chứ.
Qua khoảng mười phút nữa, quả nhiên trong đám người kia có kẻ kịp thời kéo gã béo đang lao về phía trước lại.
“Anh béo, chúng ta không thể đuổi theo nữa!”
Vì nhiều lần để Nhiếp Nhiên chạy thoát nên gã béo giận đến đỏ cả mắt, bây giờ bị người kéo lại, còn nói thế làm hắn nổi điên.
“Câm mồm! Con chó đó chơi tao, hôm nay tao phải giết nó!”
Gã kia sợ hãi nhưng vẫn trả lời: “Nhưng anh béo, chúng ta đã không tìm được đường về nữa rồi!”
“Mày nói cái gì?!” Gã béo giật mình, hoàn hồn lại.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện rừng cây rậm rạp cùng với cây cối cao đến nỗi gần như muốn che kín bầu trời.
Bọn chúng… đuổi vào tận rừng sâu rồi à?
Gã béo ở đây nhiều năm, rất quen thuộc đường đi ở đây, nếu như có đường hắn không biết thì đều là chỗ bọn chúng biết nguy hiểm nên chưa bao giờ bước vào.
Hắn do dự.
“Nhưng con ranh kia…”
Hắn nhìn người đã biến mất ở xa, lửa giận vẫn phừng phừng trong lòng.
Những tên bên cạnh vội nói: “Chúng ta còn không biết đường, vậy cô ta càng không thể tìm được đường về! Hơn nữa với vết thương trên người cô ta, chắc chắn sẽ chết chỗ này.”
Gã béo híp mắt lại, nghiến răng oán hận:
“Mẹ nó, không đích thân giết chết nó đúng là không hả giận!”
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vung tay lên, nói: “Đi! Trở về!”