Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2511
BỊ LỪA RỒI!
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn quần áo của mình, quần áo đã lăn dưới bùn đất mà cái tên mắt hạt đậu này vẫn nhìn ra được.
Đúng là lợi hại!
Nhiếp Nhiên cố chịu cơn đau ở chân, thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, có vấn đề gì à?”
“Không phải cô rời Quân khu 9 rồi à?”
Hắn cảm thấy mình hơi choáng váng. Rõ ràng mấy ngày trước Nhiếp Nhiên còn cùng bọn chúng đánh Quân khu 9, sao mới một đêm ngắn ngủi không gặp cô đã mặc quần áo Quân khu 9 đứng ở trước mặt mình rồi?
Đầu óc gã béo đơn giản, vì vậy suy nghĩ mấy giây mới hoàn hồn lại.
Hắn cực kỳ tức giận nhìn cô, nói: “Cô lừa chúng tôi! Cô không hề rời Quân khu 9: Cô là gián điệp! Cô là gián điệp Quân khu 9 phái tới!”
Đây là vở kịch Quân khu 9 và Nhiếp Nhiên cùng diễn.
Đáng chết, bọn chúng thế mà lại bị lừa!
“Đúng vậy, tôi là gián điệp thì sao?” Nhiếp Nhiên cười khiêu khích.
Nụ cười chướng mắt mà đắc ý kia khiến lửa giận xông lên tận óc tên béo: “Thì sao?
Mẹ nó mày lại còn dám nói thì sao? Uống công lão đại của chúng tao bảo vệ mày như vậy! Thế mà mày lại lừa chúng tao!”
Nhiếp Nhiên xì một tiếng: “Đừng nghĩ chỉ số thông minh của lão đại anh giống anh, tôi đâu có lừa được anh ta.”
Ngay từ đầu Mạc Thừa đã không hoàn toàn tin tưởng cô, sau đó đừng nói lừa, ít nhất chỉ có thể nói là hai bên đều đang diễn kịch, xem ai diễn giỏi hơn mà thôi.
Nhưng gã béo không hiểu, hắn chỉ cảm thấy Nhiếp Nhiên chắc chắn là có hàm ý, hơn nữa còn không phải ý tốt.
“Mẹ kiếp mày có ý gì? Nói rõ ra!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng trả lời: “Ý trên mặt chữ.”
Gã béo thật sự không hiểu mấy thứ ẩn ý này, hắn chỉ biết là Nhiếp Nhiên lừa tất cả mọi người!
“Mẹ nó tạo không quan tâm ý trên mặt chữ của mày là gì, dù sao hôm nay cũng là ngày chết của mày, tao nhất định phải bắn mày thành tổ ong vò vẽ!” Gã béo nghiến răng nghiến lợi nói với đám thuộc hạ phía sau:
“Các anh em, giết nó cho tao!”
Trong nháy mắt, tiếng súng lại vang lên. A
Hiển vội kéo Nhiếp Nhiên tránh ra sau cái cây bên cạnh.
“Cô có sao không?” A Hiển hỏi.
“Tạm thời không chết được.” Vừa rồi may mà được A Hiển kéo, nếu không cô cũng sẽ rất vất vả để tránh né.
“Chân cô…”
“Yên tâm, sẽ không gây trở ngại cho các anh đâu.”
“Tôi không nói vấn đề gây trở ngại!”
Nhưng hình như Nhiếp Nhiên không để ý đến chuyện này, chỉ nói: “A Hiển, bây giờ hắn đã bị tôi chọc giận rồi, sẽ bám lấy tôi không buông, anh lập tức dẫn người tới giúp cho A Lực rồi dẫn bọn A Lực vòng ra ngoài, cần phải cắt đứt đường lui của bọn chúng.”
“Cô thì sao?” A Hiển cau mày lại.
Nhiếp Nhiên nhìn đám gã béo đang ép tới gần: “Tôi vẫn phải tiếp tục dẫn bọn chúng đi một vòng nữa.”
“Cô thế này còn đi? Hay là để tôi dắt bọn chúng, cô đưa đám người A Lực ra ngoài.”
“Anh không biết đường ở đây, đi sâu vào bên trong có thể sẽ không ra được.”
A Hiển nóng nảy: “Nhưng cô thế này cũng chưa chắc sẽ ra ngoài được.”
“Yên tâm đi, chỉ là trầy da, không phải trúng đạn, sẽ không bị què đâu.”
“Mẹ kiếp đây là vấn đề que hay không à?!”
Đây là vấn đề sẽ chết!
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên: “Anh có thiên phú về ngôn ngữ đấy.”
Vừa rồi gã béo mắng cô có mấy câu mà anh bạn nước ngoài này đã học được ngay.
“Mau đi đi.” Cô nói với A Hiển.
Nhưng anh ta sống chết không đồng ý:
“Không được! Vết thương trên người cô quá nhiều, cứ thế cô sẽ không chịu nổi.”
“Nhưng bây giờ hắn bám chặt lấy tôi, anh ở lại đây có tác dụng gì à?”
Câu này của Nhiếp Nhiên đã chặn được họng A Hiển.
Thấy anh ta ngây ra, Nhiếp Nhiên vội giục:
“Mau đi đi, đừng lãng phí thời gian nữa!
Nếu không tất cả mọi người đều xong đời!”
Cô quá hiểu thực lực của bọn họ bây giờ.
Liều mạng là không ăn thua, cho nên phải tập trung hỏa lực lên một người, cho những người khác một ít cơ hội nghỉ ngơi, để bọn họ xông ra ngoài.